Feb 20, 2010

Phần 38: ĐỀN LẠI



Phần 38: ĐỀN LẠI

-Thôi tôi phải quay về chỗ Ino đây, nếu không cô ta lại gào lên. Tôi chỉ “xin phép” đi 1 lúc để tạt qua báo cáo với Hokage-sama thôi.

Shikamaru đung đưa lưỡi làm điếu thuốc đã tàn hơn nữa ngo ngoe trên môi. Anh quay người, thậm chí không đợi lời chào từ Neji, vẫy vẫy tay:

-Nhân tiện… tôi nghĩ cậu cần thêm thời gian, đi ra ngoài cùng cô ta nhiều hơn, biết đâu cậu sẽ thấy cô ta còn có nhiều điều không như cậu nghĩ.

“Và đừng để bị đàn bà con gái mê hoặc nữa” – Shikamaru nghĩ thầm và cầu mong mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Neji im lặng.

Shikamaru nói đúng.

Neji đã nguyện sẽ đền bù lại tất cả những gì anh lấy đi của Hinata, nhưng sự thực thì anh thậm chí còn không biết cô mong mỏi điều gì. Lại 1 lần ích kỉ? Anh đoán, khi nghĩ đến chuyện anh phải làm gì hơn là nghĩ đến việc Hinata muốn điều gì.

-Neji-san!

1 giọng nói vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Neji.

-Ồ… Hinata-sama.

-“Ồ”? – Hinata nghiêng đầu, tỏ ý thắc mắc về thán từ được chêm vào.

-Không có gì, tôi vô tình nghĩ đến sama thì cũng là lúc sama xuất hiện.

-Trùng hợp vậy sao – Hinata bật cười.

Cái cười trong đến lạ. Cái cười mà Neji luôn cảm thấy khâm phục, thậm chí có phần thua thiệt bởi sự kiên cường đến dịu dàng ấy. Đôi mắt trắng phản chiếu bóng hình anh, sâu và xa thẳm. Chợt, ánh mắt của cô dừng lại trên tay anh.

-À – Neji nhìn xuống điếu thuốc trên tay - cái này là từ Shikamaru – nói đoạn, anh quăng điếu thuốc vào sọt rác cạnh bên.

-Em không biết là anh hút thuốc đấy Neji-san.

-Thành thật xin lỗi, Hinata-sama.

-Không, không có gì đâu – Hinata xua tay – em chỉ hơi ngạc nhiên thôi! Anh nên dừng việc xin lỗi quá nhiều đi như vậy Neji-san, nhất là khi anh không làm điều gì sai cả.

-À…

Neji cười nhẹ, hơi khó xử và cũng có chút ngượng ngập. Anh đang nhận lời trách phạt từ sama, phải không nhỉ?

-Phải rồi Hinata-sama –Neji nhướng mày - đây không phải đường về phủ, sao sama lại ở đây?

-Thật ra – Hinata nhún nhẹ đôi vai – em muốn đến gặp… Naruto-kun. Sau khi Jiraiya-sama mất, hẳn anh ấy rất buồn, anh biết đấy….

-Nếu vậy để tôi tháp tùng sama.

-Phiền…phiền anh quá Neji-san, em… em không dám… – Hinata luống cuống.

-Ồ…? Xin lỗi đã làm phiền sama và làm sama khó xử. nếu sama không thích thì tôi sẽ cáo từ trước.

Neji cúi đầu chào, nhưng chưa tiến đi được 2 bước, anh đã nghe tiếng gọi lại.

-Neji-san… thực sự em không có ý đó! – Hinata đứng trân trân nhìn theo, lông mày nhíu lại, như 1 đứa trẻ đang cố phân trần – em… không muốn làm phiền anh thôi, thực sự em không phải không muốn anh ở đây, em không có ý làm anh buồn.

-Tôi… không buồn, Hinata-sama – Neji quay lại, thể hiện rõ nét ngạc nhiên trên mặt – đó là quyết định của sama, về việc có để tôi tháp tùng hay không, tôi chỉ đơn giản làm theo lời sama.

-Vậy … - Hinata đan 2 tay vào nhau, không biết tìm cách gỡ ra khỏi mớ bòng bong của mình. Cô muốn Neji ở đây, thật vậy, nhưng cô cũng sợ sẽ làm phiền anh. Nếu cô “ra lệnh” cho anh ở lại, có phải ích kỉ không? Và nếu cô “đuổi” anh về, chẳng phải quá trịnh thượng?

-Vậy sama muốn tôi đi cùng hay muốn tôi trở về?

-Em… em … em không biết nữa…

2 người càng nói, Hinata lại chỉ càng rối thêm. Cô mím môi lại, không biết phải bật ra từ nào cho đúng.

Neji tự hỏi đó có là lỗi của anh, khi vô tình đặt ra 1 tinh huống như vậy? Anh đã vốn biết em họ mình là người không dứt khoát rồi kia mà.

Anh bước tới cạnh Hinata, chìa tay về hướng nhà Naruto:

-Hinata-sama, xin mời.

Hinata mỉm cười rạng rỡ trước quyết định của Neji. Cô muốn có anh đi cùng, đó là lẽ dĩ nhiên. Có lẽ cô sẽ run lắm khi đến nhà Naruto, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô đỏ mặt rồi. Và cô còn mừng hơn khi chính anh là người đưa ra quyết định, cứu cô khỏi đống quyết định hỗn độn trong đầu.

2 người bước trên con đường, tiếng sỏi lạo xạo vang dưới chân. Lại 1 lần nữa im lặng là thứ duy nhất kết nối cả 2. Neji không để ý, nhưng quả thật trước giờ anh và Hinata không hay nói chuyện cùng nhau. Cả 2 cứ lặng lẽ bước trên đường đời. Không phải anh không quan tâm đến cô, với anh cô vẫn là bậc trên. Anh biết Hinata cũng quan tâm đến anh. Nhưng….

Sao lại chỉ toàn là im lặng?

Có phải vì thế, mà chưa bao giờ anh thực sự nắm bắt được suy nghĩ của cô?

Cũng như hôm nay, khi anh vô tình khiến cô khó xử?

-Neji-san…. – Hinata dừng lại khi chỉ cách nhà Naruto vài bước chân.

-Vâng, Hinata-sama?

-Anh có bao giờ nghĩ… rằng… em không có lý do gì thực sự để thích Naruto-kun không?

-Chuyện này… - Neji lại 1 lần nữa bị hỏi khó trong ngày, anh hơi nhíu mày suy nghĩ – tôi nghĩ… không nhất thiết phải có 1 lý do để thích 1 điều gì.

-Vậy…lý do gì khiến anh yêu nhà Hyuuga?

-Vì tôi đã sinh ra để phục vụ Tông Gia.

-Điều đó đã được quyết định từ trước khi anh sinh ra… - Hinata đặt 2 bàn tay vào nhau. Cô chợt nghĩ, Naruto cũng thích Sakura trước khi cô có thể làm điều gì.

-Hinata-sama… – Neji từ tốn – tôi nợ Tông Gia nhiều điều, tình cảm, sự tin tưởng mà các sama đã đặt vào tôi. Nhà Hyuuga cũng là nơi tôi được nuôi nấng và dạy dỗ. Không có gì sai khi phục vụ nhà Hyuuga cả, đó cũng là điều duy nhất tôi có thể làm để đền đáp lại. Nếu có chết, tôi cũng nguyện chết vì nhà Hyuuga.

Môi Neji phát ra tiếng giảng giải đều đặn, nhưng đó chỉ là thứ anh đã nhồi nhét vào chính đầu óc mình bao lâu nay.

Thứ anh thật sự muốn nói, sẽ chỉ có anh, và cái hố sâu trong tâm khảm anh nghe thấy.

“Nếu có chết, tôi hi vọng sẽ được chết vì Hinata-sama để đền lại mạng sống tôi đã từng muốn lấy đi”


No comments:

Post a Comment