Feb 26, 2010

Phần 39: ĐÔI MẮT



Phần 39: ĐÔI MẮT
-Ồ, mọi người về hết rồi à? – Shikamaru gãi đầu, ngó vào cửa hàng của Ino.
-Dĩ nhiên!! – Ino túm ngay lấy tai Shikamaru – cậu nghĩ mọi người cũng như cậu, trốn đi giữa chừng rồi mãi về sau mới lò dò thò mặt về à?
-Ái! – Shikamaru xoa tai - Thôi nào Ino…
-Thôi thôi cái gì!! – Ino vừa gói hoa, miệng vừa hoạt động hết công suất – chỉ có Temari-san mới trị được cậu thôi đồ lười biếng!
Shikamaru hơi giật mình. “Chỉ có” Temari “trị” được anh ư?
1 người có thể làm con người của anh thay đổi (?)... là…?
----
Hinata đứng trước cửa nhà Naruto. Cô nhìn sang bên, Neji đứng sát vào cầu thang, gửi đển cô những ánh mắt khích lệ.
Phải rôi, Neji đang ở đây với cô, cô phải tự tin lên, cô đến đây là để động viên Naruto kia mà!
Bàn tay nhỏ đưa lên trước cửa, rồi lại hạ xuống.
Đưa lên, hạ xuống.
Cứ thế vài lần.
Cho đến khi Hinata hít vào 1 hơi thật sâu, rất sâu.
Tiếng gõ cửa bật lên, nghe rõ cả tiếng vang từ trong phòng vọng ra.
Im lặng.
Hinata đưa tay lên lần nữa.
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng.
Hinata không rõ cô đã gõ thêm bao nhiêu lần, cho đến tận lúc Neji đến ngăn tay cô lại, để cô chấp nhận sự thực rằng Naruto không có bên trong.
-Cậu ta đi ra ngoài rồi, ta nên quay lại vào ngày mai – Neji vẫn giữ lấy cổ tay Hinata, nói.
Hinata nhìn xuống chân, rồi cô chậm chạp ngẩng đầu lên. Trông cô không quá bi đát như Neji e ngại, nhưng nét buồn –hẳn nhiên- vẫn thể hiện trên gương mặt.
-Có lẽ cũng không cần đâu, Neji-san – Hinata hơi nhíu mày dù nụ cười vẫn hiện trên môi – em tin là Sakura-chan cũng đang dành thời gian cho Naruto-kun rồi.
Nụ cười gắng gượng rồi cũng tắt đi như ánh nến trước gió.
-Hinata-sama…
Neji cũng chùng xuống, anh nhìn quanh, nửa muốn né đi ánh buồn trên gương mặt cô, nửa muốn tìm kiếm 1 cứu cánh. Mắt anh chạm đến điều anh cần và thậm chí gần như reo lên, anh nói:
-Hinata-sama! nhìn kìa!
Hinata nghiêng sang bên và gần như bị choáng ngợp trước những gì cô nhìn thấy. Vắt ngang trên đường chân trời là nửa hình tròn màu đỏ cam như lòng đỏ trứng đang bị soi dưới sáng. Nhưng nó tỏa ra ánh hồng như hổ phách và hắt lên mảng xanh trên cao sắc ấm nồng.
-Đẹp quá…. – Cô thốt, mắt như bị hút hồn vào quầng sáng đang ngày càng hẹp lại.
Cô quay sang nhìn Neji, cũng đang mỉm cười dõi về phía tây, mắt anh rọi sắc màu rực rỡ. không chỉ là mặt trời, mà cả nền xanh đang dần ngả màu, lẫn những bóng đen đổ dài của các dãy phố đều được phản chiếu trong mắt anh.
-Neji-san, mắt anh có màu thật đẹp.
-Sama nghĩ vậy sao? – Neji nhướng mày, bây giờ đôi mắt lại in hình Hinata trong đó – chỉ là 1 màu trắng thôi mà. Thậm chí tôi còn nghĩ nó không có cảm xúc đấy…
Hinata chột dạ, cô không biết rằng Neji cũng có cùng suy nghĩ như cô. Phải, cô bận tâm so sánh với những đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ khác mà quên mất rằng cô đang chia sẻ cùng màu mắt với biết bao người.
-Nhưng… - Hinata lục lọi trong óc những từ ngữ mà cô có thể dùng để diễn đạt ý mình - … nhưng chúng nhìn được những gì người khác không thể thấy, phải không?
-Hẳn rồi.
-Vậy chẳng phải chúng có nét đẹp riêng của chúng rồi sao?
-À… phải nhỉ - Neji mỉm cười.
-Dẫu sao thì… - Hinata nhún vai nhẹ - nếu có 1 màu mắt cho riêng mình có lẽ vẫn hay hơn là giống hệt những người khác, anh có nghĩ thế không?
Neji nâng tay Hinata lên, cổ tay nhỏ bé nãy giờ anh vẫn giữ trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn vào cô, trưởng thành rất nhiều so với 1 Hinata của trước kia, và mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng vẫn là 1 cô gái dễ rạn nứt hơn bất kì ai, chỉ là cô luôn che giấu điều đó.
-Hinata-sama… màu mắt này có thể giống nhau, nhưng những gì mỗi chúng ta nhìn thấy hẳn sẽ khác nhau. Chỉ riêng điều đó đã khiến mỗi đôi mắt khác nhau rồi.
-Anh nói đúng – Hinata cười khì – em quả là ngốc với cái suy nghĩ ấy. Mắt cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi…
-Nếu là vẻ ngoài thì… - Neji bỗng dừng câu nói giữa chừng. Anh thả bàn tay Hinata ra.
-Thì…?
-Tôi nghĩ là… tôi nghĩ là Hinata-sama càng lớn càng giống… Mijung-sama.
-Mẹ em?
-Đúng vậy – Neji gật đầu – sama rất giống phu nhân, về diện mạo bên ngoài.
-Thật vậy à? Cảm ơn anh, Neji-san! – Hinata không nén được vẻ rạng rỡ tràn lên.
-Sama có vẻ vui.
Hinata mỉm cười nhẹ, khóe môi dịu dàng ánh lên trong chiều tà. Làm gì có cô con gái nào không vui mừng khi được khen giống mẹ mình, nhất là khi đó là người mẹ cô không có nhiều ký ức về. Nó khiến cô cảm thấy như cô đang ở gần bà hơn mức cô tưởng.
-Em thậm chí không thể nhớ được những sở thích của mẹ, nhưng em tin rằng dù em có đang làm gì và ở đâu, chỉ cần em cố gắng hết sức mình, chỉ cần em không bao giờ lùi bước, đó sẽ là điều tốt nhất em có thể làm cho bà. Nghe hơi… trẻ con và khuôn mẫu phải không anh? – Hinata lại nhún nhẹ vai.
-Không – Neji đáp - tôi nghĩ đó là can đảm, can đảm rất dễ thương.
Rồi anh nhìn thật sâu vào Hinata, gần đến mức cô cảm thấy như sắp lọt vào thế giới trắng trong đôi mắt anh.
-Hinata-sama, sama hãy ra ngoài cùng tôi nhé.

No comments:

Post a Comment