Feb 15, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 6


Chương 6

Quá khứ hiện tại cùng nhau
Làm sao rạch rõ cho mau ấm lòng.

Thiên Sơn mấy ngày khi ủ rũ khi nóng nảy thất thường. Tất cả cũng chỉ vì Ngốc Ngốc Ngưu của Tinh Túc đại tỷ mà hắn nhận chăm sóc. Con thú nuôi mạnh mẽ khác thường bao người thèm muốn nhưng vô cùng ương ngạnh khó chiều. Thiên Sơn đã tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian. Xưa kia vì 1 Dương Quý Phi mà bao phận người lao đao xây dựng Thanh Hoa hoành tráng. Ấy là hoàng đế muôn phi ngàn thiếp còn dốc sức thế huống chi người phàm. 

Bởi, hành động của Thiên Sơn càng khó hiểu với người ngoài. Lúc xuống Tần Hoàng Địa Cung lúc tọa lại ở Tô Châu, tập luyện lúc có lúc không. Biểu hiện rõ ràng nhất là hắn mở miệng nói thường xuyên. Nếu như bình thường chỉ có mọi người nói và hắn đáp lời thì nay 1 mình Thiên Sơn đi qua đi lại đứng ngồi không yên, miệng không ngừng than vãn hay dùng lời có phần thô lỗ.

Đại Tiêu Dao và Tiểu Tiêu Dao phải can ngăn.

-Thiên Sơn huynh đệ, ngừng tay đi, chuyện thú nuôi hãy để lúc khác.

Nhưng Thiên Sơn bỏ tất cả ngoài tai, giận dữ trùm lên không gian. 

Riêng Tiểu Minh Giáo lại tìm thấy điều khôi hài. Bởi không phải dễ để thấy được 1 Thiên Sơn không kiểm soát hoàn toàn bản thân như thế. Đâu ai hay rằng phía sau đêm lạnh lại là 1 ngày dài đổ lửa. 

Cho hay, nhân thế đổi thay âu cũng chỉ vì 1 chữ “tình”. 

-Tinh Túc tỷ tỷ à – Tiểu Minh Giáo bàn chuyện với sư phụ khi chắc chắn tất cả đã vắng mặt – tỷ tỷ nghĩ sao về chuyện của muội và Thiên Sơn huynh?

-Ý ta hẳn muội cũng đã rõ rồi, tiểu muội. Muội và Thiên Sơn thành thân là vô cùng tốt đẹp. Muội xuất giá không cần xa xứ, chúng ta không phải ly biệt. Thiên Sơn cũng là chỗ thân tình, gửi gắm muội cho hắn âu cũng là ý ta. Vả chăng ta cũng mong chờ ngày đồ đệ tìm được nơi chốn nương thân.

-Nhưng muội nghĩ khó lòng tốt đẹp tỷ tỷ à…

-Sao vậy tiểu muội? Rồi ai cũng phải thành thân, đó là lẽ tự nhiên.

-Không… ý muội không phải vậy. Tinh Túc tỷ tỷ à…. Muội không muốn thành thân với người đàn ông không thương yêu muội!

Tinh Túc tắt nụ cười, nét nghiêm nghị đằm lại trên nét mặt. Bộ Ảm Đạm Điêu Linh thực tế nhuốm màu buồn. 

-Tiểu muội, muội không cần phải nghĩ gì nữa…

Tiểu Minh Giáo nhận ra sự thay đổi, cả sợ. 

Thật không phải khi khơi dậy lại những sóng gió đã chìm dưới tầng tầng lớp lớp thời gian. Tiểu Minh Giáo muốn hỏi thêm nhưng nàng biết đây thực sự không phải lúc, sự tình đã rối nay càng rối ren thêm. Vả chăng đó là ý trời rằng nàng cứ phải tự gây phiền hà thêm cho bản thân mình?

Bấy giờ mọi người cũng quay về chào đón Tinh Túc trở lại thành bang sau 1 cuộc ngao du sơn thủy ngắn ngày. Thiên Sơn bỗng nhiên trầm hẳn lại, hay nói cách khác, hắn đã trở thành 1 gã Thiên Sơn lầm lỳ như ngày nào. Tinh Túc ngồi vị bang chủ, thấy tướng trầm mặc như cây cổ thụ già không dễ gì lay động. 

-Như mọi người đã biết, ta ở tại ngôi vị bang chủ đã lâu, hưởng ân phúc thịnh tình của các vị huynh đệ tỉ muội. Lần này ta đi thấy bang Thất Phủ còn đang xây dựng dở dang, lại vốn là chỗ thân tình với chúng ta thuở đầu gian khó nên đã cắt cử Đại Tiêu Dao ở lại coi sóc. Nay về thấy bang ta lớn mạnh, trên dưới thuận hòa thật tình cũng khó mà không vừa ý. Nhưng phàm ở đời ta sống không hổ thẹn với mình, chết không hổ danh với người. Thất Phủ đã khó khăn làm đồng đạo sao khoanh tay đứng nhìn được?

-Ý muội…ý Bang chủ muốn tạm xa rời bang 1 thời gian để toàn tâm lo cáng đáng ở Thất Phủ?

-Không sai, Thiên Sơn huynh đệ.

Đoạn, Tinh Túc rời ghế cao mình ngồi, tiến xuống gần Thiên Sơn, giọng sang sảng:

-Mọi người ở đây chứng kiến, hôm nay dưới gầm trời Thương Sơn lồng lộng, ta tuyên bố nhường ngôi vị Bang chủ lại cho Thiên Sơn huynh đệ. 

Những người chứng kiến không khỏi bàng hoàng. Ngay cả Thiên Sơn cũng chỉ biết đứng im như tượng, không cất nổi lời. 

Lời đã nói như kiếm sắc chặt vào đá, dầu mưa dầm gió bấc cũng không hề đổi thay. Nay chỉ còn đếm thời khắc Tinh Túc rời khỏi Bang.

Riêng Tiểu Minh Giáo không ngờ Tinh Túc quyết định rời đi. Bao năm tháng ở tại giang hồ, bao giờ cũng do 1 tay Tinh Túc nâng đỡ nàng. Cho dù có là lý do gì nàng cũng không muốn rời xa sư phụ mình. 

Lại nói, đâu cảnh nào đau buồn như từ biệt người thân? 

-Tinh Túc tỷ, không, sư phụ, xin sư phụ đừng đi, đừng bỏ đồ nhi….

Tinh Túc xoa đầu Tiểu Minh Giáo, nhẹ cười:

-Đồ nhi ngoan, nghe sư phụ. Mọi thứ phải có đổi thay. Đông qua xuân ắt đến, đêm qua ngày sẽ đến. Ta coi như chỉ là thong dong vài bận, đâu phải là tử biệt chia ly? Phàm thứ nào không xoay chuyển chính là đi ngược lại tự nhiên. Ta đi rồi đồ nhi hãy tự bảo trọng, gắng sức giữ thành bang lớn mạnh. 

Vị tiểu cô nướng biết nàng không níu giữ nổi đại tỷ của mình, lấy làm phiền muộn lắm. Chân bước ra cổng thành sát theo Tinh Túc mà lòng nặng tựa ngàn cân. 

Thiên Sơn từ sau cưỡi Hùng Như Ý đuổi sát theo, đoạn xuống kị mà chẳng nói chẳng rằng.

-Thiên Sơn huynh đệ - Tinh Túc chìa tay ra – xin hãy giao lại cho ta Ngốc Ngốc Ngưu nào. Thời gian qua để các hạ phải chăm nom nó quả thật không phải.

-Nàng…. Sao nàng lại có thể làm thế?

Rồi nắm lấy tay của Tinh Túc, kéo lại.

Tinh Túc giật tay ra, giấu liền dưới lớp tay áo. 

-Xin Thiên Sơn huynh đệ hãy giữ mình, ta đã thành gia lập thất, người không thể tùy tiện.

-Nàng có thể cưỡng bức ly hôn! – Tinh Túc càng nói, Thiên Sơn càng đứng sát tới gần.

-Thiên Sơn huynh đệ - mắt Tinh Túc lóe lên như ánh nhìn của mãnh thú, kiên nghị khác thường – ta và Đại Minh Giáo thành thân tuyệt nhiên không phải do ép buộc. Đời người chỉ là thoáng chốc, gặp được huynh ấy và trở thành phu nhân của huynh ấy cũng là hạnh phúc đơn giản của ta. Chuyện đã qua đâu phải là kinh thư để cần nhắc đi nhắc lại. ta có con đường của riêng mình, có phu quân mà ta tuyệt nhiên không bỏ thì thiết nghĩ các hạ cũng nên tìm nơi chốn cho riêng mình.

-Nhưng ta chỉ…. Ta… ta sẽ đi cùng nàng.

Câu nói đứt đoạn, nhưng Tiểu Minh Giáo biết Thiên Sơn muốn nói rằng hắn trong lòng chỉ có mình Tinh Túc. Nghĩ đoạn, từ từ lùi đi.

-Hãy nghe ta – Tinh Túc tiếp – người giờ có cả 1 góc giang sơn, hà cớ gì còn phải bận tâm đến ta nữa?

Thiên Sơn ngoái nhìn lại cấm thành rộng lớn, đoạn quay qua trả lời:

-Giang sơn này, vàng bạc này so ra kém nàng 1 cái cười. 

Tinh Túc lộ ra nụ cười, phảng phất như gió bay. Rồi lên kỵ, trong lòng hẳn có chút vấn vương.

-Đã từng có thời gian thuận ý nhau, vậy nay ta nói, Thiên Sơn huynh đệ, người đã 1 lần thực tâm đối ý với ai, điên cuồng say đắm thì vẫn có thể 1 lần nữa dìm mình trong nỗi đoạn trường tương tư, vậy cũng có gì sai? 

-Lời nàng với ta như đang cắt ta ra thành trăm mảnh…

Tinh Túc lắc nhẹ đầu rồi phóng đi xa, thoáng chốc chỉ còn là 1 chấm nhỏ. Tiểu Minh Giáo bấy giờ mới tiến ra như muốn tiễn, thấy Thiên Sơn vẫn đứng đó ngóng theo, ngập ngừng:

-Đại tỷ sẽ còn quay trở về chứ?

Thiên Sơn im lặng, cau mày. Hẳn hắn cũng không biết được câu trả lời chính xác. 

Hắn quay sang, phút chốc đối diện Tiểu Minh Giáo. 


Mắt chạm đáy mắt.


Tiểu Minh Giáo cố nhìn thật sâu vào đôi mắt đối diện nhưng chẳng có gì khác ngoài vấn vương, ngoài đau hận, ngoài khắc khoải mà nàng tìm được. Cũng khó trách, cũng khó trách.


Thiên Sơn trân trối đứng đó hồi lâu, đoạn thở dài, buông tay thõng xuống.

-Ta có lỗi với nàng, Tiểu Minh Giáo… nhưng mọi chuyện không thể chỉ cưỡng cầu….

Tiểu Minh Giáo nghe vậy liền quay vào trong, màng đến làm gì nữa những điều nàng đã vốn tự biết. Lòng mặn đắng, nghe 1 giọt nước từ má nàng rơi xuống đất…

No comments:

Post a Comment