Oct 21, 2009

Phần 29: LẠ

Phần 29: LẠ

Gió thổi ngược từ dưới thấp lên cao, nâng những chiếc lá ném vào không trung. Thu vươn sang, cả lá cũng bị cả gió hiền từ bứt khỏi cuộc sống.

-Này… – 1 cái bóng lên tiếng, hình thù ngoằn nghèo hằn lên bậc thang như đang bị gãy qua 1 bên, xiêu vẹo – sao đột dưng cô không nói gì?

-Thứ ta cần biết ta không thể có câu trả lời, thứ ta không nên biết thì dĩ nhiên ta không nên hỏi – cô gái đáp.

Shikamaru phì cười, lấy ngón tay quệt ngang mũi:

-Quả đúng là Temari-sama của Suna – vừa nói anh vừa liếc qua nhìn cô gái cao lớn với ánh nhìn như đang tự hỏi mình vừa nhận được 1 lời khen hay là lời mai mỉa.

-Lôi thôi đủ rồi đấy! – Temari nhăn mặt dù thực tâm cô chẳng có ý phật lòng – vậy cuối cùng tờ giấy người phụ nữ tự xưng là Hinoe-san đưa cho cậu là gì?

-Tôi không quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn nên đã vứt đi rồi! – Shikamaru nhún vai, đáp nhẹ tênh.

-Cái thứ này! Cái gì cũng quăng đi được sao?! – Temari giậm mạnh 1 chân xuống bậc thang.

-Này này… “cái thứ này” là…. saoooooo…? – chàng chuunin trẻ trề môi – tôi không quan tâm nghĩa là tôi không quan tâm thôi, cô chẳng nên làm lớn chuyện như vậy làm gì, à mà…

Chưa dứt lời, Shikamaru thò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay trắng có thêu 1 nét hoa văn trang trí ở góc.

-Ha, ta cứ tưởng với 1 cậu nhóc thì cái khăn tay không đáng-quan-tâm này đã bị vứt luôn vào xó rồi chứ - Temari nhếch mép cười, cái cười nửa như thách thức nửa như đang tận hưởng cái gì đó thú vị lắm.

Shikamaru mím môi, anh không thích khi luôn bị làm khó bởi Temari. Lần nào cũng vậy, bà chị này luôn làm anh cảm thấy anh không nắm bắt được, cũng may cô ta không phải 1 tay chơi cờ tướng và cũng không ca cẩm suốt ngày như mẹ anh hay làm loạn lên như những đứa con gái khác. Nhưng thật không may chính vì thế nên “đối phó” với cô ta thật chẳng đơn giản chút nào.

-Ờ… tôi … - Shikamaru đưa tay lên gãi cổ trong vô thức – tôi cũng không phải người giặt nó đâu… sáng nay khi tôi ngủ dậy đã thấy nó được giặt sạch rồi.

-Thật chẳng phải là “sự tiếc nuối” thật lòng gì cả! – Temari đưa 1 tay chống ngang hông, quay phắt đi – sao không nói thẳng ra rằng đó là do mẹ cậu giặt cho cậu?

“Cậu trẻ nhà Nara” như đứa trẻ nhút nhát vừa bị đẩy lên sân khấu, không biết tiến cách nào mà cũng không biết lùi cách nào. Đưa chiếc khăn ra cũng dở vì “không thật lòng” mà chẳng lẽ lại không trả lại? Anh cũng quay mặt đi chỗ khác, 1 tay vẫn nắm chiếc khăn, cứng đơ.
Những tiếng bước chân vẫn vang lên đều, chỉ có ngữ từ thì không còn xuất hiện nữa. Nếu như tiếng thở có thể dùng để giao tiếp, có lẽ “cậu nhóc” đang vướng trong 1 mớ bòng bong cũng không dám hít không khí vào.

Ôi đám con gái thật là phiền phức!!!! Và những người có trí óc thì thậm chí còn phiền-phức hơn, hơn nhiều lần!!!!

Đến khi cả 2 chiếc bóng thôi không ngả nghiêng nữa và trườn xuống nằm im trên con đường gạch, tấm bảng hiệu quảng cáo của cửa hàng xén to tướng đã cứu nguy đầu óc đang càng lúc trở nên nặng trịch của Shikamaru.

-Dẫu sao thì… - anh đảo mắt, cố tìm lời thích hợp – khăn tay của cô đã bị tàn thuốc của tôi vương vào rồi. Để tôi mua chiếc khăn mới đền cho cô.

-Không, đừng!!!

Sự phản đối bất ngờ đến từ người đối diện khiến Shikamaru sững lại. Temari bất giác nhìn xuống chân, đôi mắt bỗng chốc trầm màu của hoàng hôn dù cho mặt trời vẫn còn trên cao.

-Đừng vứt chiếc khăn này đi, hãy cứ giữ lấy.

-Chiếc khăn này ư? – Shikamaru nhìn xuống mảnh khăn trong tay, nó khá tầm thường và thậm chí có vẻ hơi cũ là đằng khác.

-Nó là… chiếc khăn mẹ tôi thêu cho tôi trước khi bà qua đời.

Có quá nhiều mất mát và kỉ niệm xảy ra trong cuộc sống của 1 shinobi khiến những mảnh vụn kí ức còn lại sẽ không làm ngạc nhiên bất cứ ai. Nhưng ánh mắt cháy lửa tàn như đang đêm sẽ chừng sụp xuống khiến Shikamaru cảm thấy như đất dưới chân mình nát vụn.


Ráng chiều…


-Ta cũng không muốn lấy lại nó đâu! – Temari đột nhiên đổi giọng, có lại dáng vẻ nghênh ngang như cô chưa từng nói gì vài phút trước – tàn thuốc của cậu làm bẩn nó rồi.

-Nếu vậy….

-Nhưng vì nó là kỉ vật của ta – cô gái với mái tóc màu nắng quay bước đi thật nhanh – ta cấm “nhà ngươi” vứt nó đi!

Rồi cô hấp tấp tung mình lên không trung, biến mất sau những nóc nhà, chỉ để lại những cơn gió không kịp níu lấy cô.

Và để lại 1 Shikamaru đứng đực ra như đang bị chôn chân xuống đất.


-Thật là… – Shikamaru chép miệng, mắt vẫn không rời hướng bóng kunoichi vừa khuất – nằng nặc đòi đến đây rồi lại thoắt cái vù mất. Vừa ngang vừa… loạn!

Anh nhìn vào chiếc khăn vẫn nằm im trong tay, bỏ nó vào túi áo và cài nút lại. Ừ thì được thôi, không muốn giữ thì ta sẽ giữ, có sao đâu nào!

Mây trời trôi lững thững, nhìn như những thanh kẹo bông đang bị gió níu trên cao. Mà không, đây là “kẹo mây” mới đúng.

Ừ thì giữ cái khăn, có sao đâu!

Dẫu sao thì 1 chiếc khăn mới cũng sẽ không có được mùi hương như thế này…. Lạ!

No comments:

Post a Comment