Hinata
hoàn toàn không thể hiểu được thái độ kì lạ của Neji. Anh vội vã lao đến tìm
cô, rồi lại nín lặng. Như 1 chiếc bóng, thoăn thoắt lướt đi phía trước và cô
không bao giờ với theo được.
Đường phố
Konoha với những hàng cột chằng chịt dây điện được lồng vào 1 chiếc khung dầy
đặc tiếng động buổi sớm. Nhưng khoảng cách giữa 2 người lại trũng sâu trong im
lặng. Nó nghẹt đặc cả những xúc cảm không thể nói nên lời.
Neji dừng
lại trước đường lên chùa. Ánh mắt anh dõi theo ánh sáng phía trên, nhưng lại
như đeo đuổi bóng tối u uất nào đó, giống hệt lần cô gặp anh trước phòng tập ở
Hyuga phủ. Neji bước chân lên, nhưng mang cho Hinata cảm giác như anh đang lún
sâu xuống 1 khoảng không vô định.
Đôi môi
khe khẽ rung lên, rồi lại mím lại, và cuối cùng bật hẳn ra tiếng:
-Cẩn thận
đấy Neji-san, những bậc thang bằng đá khá trơn.
Neji bỗng
khựng lại. Hinata thậm chí nghe thấy rất rõ tiếng thở bị chặn trong cuống họng.
Cô nắm chặt tay, mở to mắt nhìn từng cử động dù là nhỏ nhất của anh họ mình.
Và anh
lại mang cho cô 1 bất ngờ nữa khi quay lại chậm rãi với nụ cười mà cô những
tưởng đã rất lâu rồi cô mới có thể thấy lại.
-Hinata-sama…
Dù nụ
cười đã bị che khuất phần nào với những tia sáng rọi từ sau, Hinata vẫn cảm
thấy nó khắc sâu trong trí óc cô hơn thứ nào hết.
–Xin đừng
lo, nếu sama ngã tôi vẫn luôn luôn có thể đỡ lấy sama.
-Neji-san,
đừng sơ xuất như vậy.
Dù cảm
thấy yên lòng khi thấy Neji cười, cách cư xử thay đổi nhanh chóng của anh vẫn
làm cô hoang mang.
-Hinata-sama
– Neji bật cười thành tiếng – lần đầu tiên sama trách Neji này “sơ xuất”!
Hinata
ngượng chín mặt. Sức nóng từ cổ lan lên mang tai cô. Cô lắp bắp, vội nhìn xuống
chân, lưỡi rối không thành tiếng. Cho dù Neji luôn gọi cô là sama, với cô Neji
vẫn luôn là bậc trên. Dù anh đã yêu cầu cô ngưng gọi anh là Neji-niisan từ lâu,
nhưng anh vẫn là Neji-niisan, người vượt trên cô tất cả mọi mặt. Vậy mà hôm nay
cô lại dám nói anh “sơ xuất”, từ mà ngay cả các sensei và senpai cũng chưa bao
giờ dùng để nói về anh. Chân cô ríu lại, đầu mũi chân chạm vào nhau.
-Sama?
Hít thêm
1 hơi thật dài, Hinata mới ngẩng đầu lên lại được, cố gắng thanh minh:
-Neji-san,
đó không phải…. em không có ý đó!
Neji lại
cười, anh chậm rãi nói như sợ cô sẽ không nghe được hết:
-Sama
đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ vậy, chỉ là 1 đoạn nói vui thôi mà.
Rồi anh
nghiêng một bên vai về phía sau, ý nhường đường cho cô bước lên trước. Với danh
phận là tiểu thư của Tông Gia, Hinata đáng lẽ phải luôn đi trước anh. Cô hơi
ngại vì vẫn không rõ điều gì đang xảy ra với Neji nhưng đặt chân lên bậc thang
phía trên.
Không thấy
Neji nói gì.
Cô lại
tiến thêm 1 bậc nữa, giờ cô đã ở ngang hàng với anh.
Neji vẫn
không nói gì, chỉ nhìn cô khi cô đưa mắt thăm dò thái độ của anh.
Chỉ đến
khi Hinata đã ở trên Neji 2 bậc, anh mới mở giọng:
-Xin hãy
cứ thẳng lối này, Hinata-sama.
99 bậc
thang gối đầu lên nhau, đưa con người ta với cao hơn tới bầu trời phía trên cho
dù đó chỉ là 1 nấc nối ngẳn ngủi với bầu trời, với những bước chân đặt lên từng
bậc đá này, ánh sáng rọi xuống lại nhiều hơn hẳn.
-Neji-san,
rốt cuộc thì anh định đi đâu?
Hinata
lên tiếng khi họ đã đặt chân đến ngay trước cổng chùa.
-Em biết
– Hinata đặt tay lên ngực, quay lại nhìn Neji phía sau – em cảm thấy được, anh
không có ý định dẫn em lên chùa, không chỉ đơn giản chỉ là 1 chuyến thăm quan.
Neji nhíu
mày lại, nhưng lần này anh không nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình trong đôi
mắt thăm thẳm của cô nữa, anh chỉ nhìn thấy 1 bầu trời rộng với hàng cây lá bao
quanh trong đôi giếng trắng ngọc ấy.
-Hinata-sama...
sự thật là…
-Yo, 2 người
kia!!
1 tiếng
nói vang lên cắt đứt câu nói của Neji. Từ phía sau chùa, Shikamaru và Temari
bước ra.
Ngay
trước khi bất cứ câu hỏi nào kịp bật thành tiếng, Shikamaru đã cất giọng, vẫn
điệu bộ ngán ngẩm thường ngày:
-Tôi có
việc định lên đây, lại tiện đường với Temari-san nữa. Tụi này có lên lại chỗ
trên kia, nhưng… – ngay lập tức Shikamaru đổi giọng, 1 âm lượng đanh hẳn luồn
vào từng chữ - …nhưng tất cả đã được dọn sạch, không còn ai ở đó nữa cả.
Neji
không ngăn được nét thiếu bình tĩnh trên gương mặt mình. Quá khứ anh muốn giở
ra nay đã biến đi như 1 cơn gió.
-Tất cả…
- Shikamaru nhìn thẳng vào Neji – y như tất cả những điều tồn tại trước đây đều
là 1-giấc-mộng vậy.
Nói rồi
Shikamaru khẽ nhắm mắt lại chậm rãi, tiến đến 1 bước.
-Tôi vô
tình nhặt được thứ này, chắc 2 người đang tìm kiếm nó?
-Bức ảnh!
– Hinata gần như reo lên.
-Phải –
Shikamaru cẩn thận trao trả vật về tay chủ cũ, và đưa ánh nhìn sắc như lưỡi dao
về phía Neji lần nữa – đây là di ảnh của Mijung Hyuga, Mộng phu nhân.
---
Phụ chú:
*” giống hệt lần cô gặp anh trước
phòng tập ở Hyuga phủ” – phần 1: Trăng Đêm
No comments:
Post a Comment