Phần 35: NHÌN THẤU
Kurenai
vào viện. Cả đội 8 được cắt cử đi giúp Ino dọn hàng. Inoichi bận bịu với những
dữ liệu đóng mở mập mờ về Pain khiến cả cửa hàng hoa rơi vào đôi tay bé nhỏ của
Ino. Mặc dù hay “ngắm đích” những anh chàng bảnh mã, không ai có thể phủ nhận
Ino là 1 cô gái xinh đẹp và hoạt bát. Chẳng rõ đó là do máu nhà Yamanaka, hay
do cô đã lén sử dụng jutsu của mình khi không ai chú ý, mà cô luôn khiến người
đối diện mình cảm thấy dễ chịu và cởi mở hơn rất nhiều.
Cả gian
hàng nhỏ chỉ trong 1 sáng bỗng rộn rạng tiếng nói cười. Với Hinata có lẽ không
sao, nhưng để khiến 4 chàng ngựa non có thể thực sự chú tâm vào từng cánh hoa
mỏng manh hẳn là 1 nhiệm vụ khó tương đương với nhiệm vụ cấp S.
-Shino!
– Ino gầm lên – cất ngay những con bọ của cậu đi! Chúng mà ăn bông hoa nào của
tôi là cậu sẽ nhừ đòn! Shikamaru, thôi ngay trò mơ mộng đi, đến đây giúp tôi
bưng giá hoa này ra góc kia. Chouji! Cậu mà không ngừng nhai nhóp nhép thì tôi
sẽ đá cậu đấy! Kiba…!!
-Thật
là vất vả cho Ino-san quá – Hinata tự động cảm thấy hơi cuống.
-Lũ con
trai lười biếng lúc nào cũng vậy… ấy đừng cái đó cứ để đấy Hinata! Thật đấy,
cậu mà không để mắt đến là bọn họ làm loạn lên ngay. May mà mình không có 1
thằng em trai!
Hinata
cười khúc khích khi Ino giơ nắm đấm ra dọa “lũ lười biếng”.
-Thật
ra thì… có anh em trai trong nhà cũng không tệ đến thế đâu.
-Ý cậu
là Neji ở nhà giúp cậu làm việc nhà chăm chỉ hay sao? Dù chả nói chuyện gì, vẻ
ngoài của cậu ta cũng không mang đến cho mình cảm giác đó.
-Vậy
là… Ino-san và Neji-san thực ra không gần gũi lắm sao?
-Mình
thấy cậu ta rất khó gần.
-Phải
rồi – Chouji sực nhớ ra chuyện, nhỏm dậy - chẳng phải Ino thời kì thi lên chuunin
đã có ý định quyến rũ Neji mà không được sao…
Câu nói
chưa dứt đã bị cắt đứt bởi 1 giọng nói đanh thép:
-Chouji
cậu CÂM NGAY CHO TÔI! – nói rồi Ino quay lại phía Hinata, bình thản như chưa có
gì xảy ra – cậu ta có vẻ khá lạnh lùng, thật đấy.
-Neji-san
hơi…. ít nói – Hinata đảo mắt, cố gắng tìm cho ra từ thích hợp.
-Anh ta
không bắt nạt cậu chứ? – Ino khoanh 2 tay lại, nghiêm nghị hẳn.
-Không….
Hoàn toàn không có đâu!
Hinata
xua tay vội vã. Cô hiểu Ino đang ám chỉ chuyện gì, và có vẻ thật tức cười khi
cô cảm thấy như đó là lỗi của cô nếu mọi người hiểu nhầm bất cứ điều gì.
-Neji-san…
anh ấy cũng có nhiều mối bận tâm riêng… nhưng anh ấy là người rất chân thực và
biết lắng nghe. Dù anh ấy tài năng nhưng không hề kiêu ngạo, và…ờ….phải rồi,
Neji-san làm soba rất ngon!
Im lặng
3 giây.
…
…
…
Và mọi
người cười rộ lên!!
Neji!?
Cái gã jounin lầm lì lại là người thích làm soba lúc rảnh rỗi sao?! Thật khó mà
tưởng tượng cái bản mặt ấy quấn tạp dề và tề gia nội trợ!
-Hinata
– Ino bụm miệng – cậu miêu tả gã Neji đó cứ như là 1 ông chồng số 1 của gia
đình ấy!
Hinata
biết mọi người không cười cô, nhưng gò má cô vẫn hơi ửng lên. Cô bẽn lẽn đưa
tay vén tóc qua mang tai, giọng thành khẩn:
-Thật
sự… Neji-san giống như shinobi số 1 vậy. Anh ấy không quá khô khan như nhiều
người nghĩ đâu.
-Ô….? –
Ino nháy mắt, ghé sát vào Hinata, châm chọc – nếu anh cậu đã là số 1 rồi, thì
Naruto sẽ là số mấy nhỉ…?
-Na…
Naruto-kun là…. là… - hơi nóng bừng lên mặt Hinata như hơi từ 1 ấm nước sôi,
khiến cả khuôn mặt cô đỏ ran – là…. Naru… là… -kun… là…
2 bàn
tay của Hinata cứ như mắc lại vào nhau khi cái tên “Naruto-kun” được nhắc đến. Cái
tên thân thương đến mức chỉ cần nhắc đến, cô đã cảm thấy như thật gần, như
Naruto đang ở sát bên cô, như lời động viên của anh mới đặt lên tai cô chỉ vài
giây phút trước thôi…
-Nhưng
thật là… - Ino bỗng dưng ngưng vẻ nghịch ngợm của mình – cuối cùng thì Naruto
có gì đặc biệt chứ, Hinata?
-Naruto-kun…
anh ấy… Naruto-kun rất…
Ino
ngắt lời, đưa tay ra dấu cô muốn nói cho nốt suy nghĩ của mình:
-Mình
hiểu Naruto là người không dễ chấp nhận thất bại, và cậu ta cứng đầu 1 cách
khủng khiếp, cứng đến mức cho dù có phải chấp nhận cái chết, cậu ta vẫn không
đi ngược lại lẽ sống của bản thân. Hẳn nhiên thì… mỗi đứa con trai lại có 1 cái
hay và ương ngạnh riêng. Nhưng…
Ino hít
1 hơi thật dài như 1 người chuẩn bị diễn thuyết.
-Ngày
xưa mình cũng rất thích Sasuke, nhưng sau bao năm, mình nhận ra Sasuke không
phải người mình cần. Sakura thì khác… cô ấy giữ nguyên vẹn tình cảm trong suốt
1 thời gian dài. Đã có lúc mình tự hỏi…. điều gì đã làm nên khác biệt ấy? Mình
nghĩ… có lẽ câu trả lời nằm ở sự thấu hiểu và sẻ chia. Mình rất ngưỡng mộ
Sasuke, thực sự rất ngưỡng mộ, nhưng…. Cậu ấy không phải là người mình cần tìm.
-Người
cần tìm là sao? – Hinata cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô có cảm giác đã nghe
thấy điều này ở đâu.
-Là… -
Ino gãi đầu – là 1 người mà cho dù không cần dùng jutsu của nhà Yamanaka, mình
vẫn có thể nhìn thấu người đó. Và người đó, ngược lại, nhìn thấu mình hơn ai
hết.
---
Phụ chú:
*Inoichi Yamanaka là tên cha của Ino =]
dành cho bạn nào hay quên (như mình đây)
No comments:
Post a Comment