Phần 83: THIÊN TÀI KHÔNG
THỂ THẤT BẠI
Đội
Gai lại tập trung ở bãi tập như thường lệ. Vì cả đội nghiêng về sử dụng taijutsu
nên cường độ luyện tập cao là điều bắt buộc. Nếu như ninjutsu và genjutsu phụ
thuộc vào tố chất bên trong thì taijutsu lại nằm ở cơ thể con người. Và cơ thể
thì thích nghi chậm hơn rất nhiều so với trí não. Văn ôn, võ luyện, trở thành 1
shinobi sử dụng taijutsu cũng đồng nghĩa với việc họ phải thực hiện 1 động tác,
1 jutsu đi lại hàng vạn hàng vạn lần. Nhưng làm gì có thành công nào mà không
đánh đổi bằng gian khó?
-Tất
cả, dừng lại được rồi – Gai ra lệnh.
-Đã
hết thời gian rồi sao Gai-sensei?– Lee hỏi, cậu rất hăng hái nên việc phải
ngưng lại làm cụt hứng cậu.
Gai
không đáp, ông bất thần quay sang Neji:
-Neji,
cậu đánh thử thân cây kia cho tôi xem.
-Sử
dụng jutsu gì đây, Gai-sensei?
-Gì
cũng được.
Neji
nghe theo cho dù anh không hiểu ý định của sensei mình là gì. Anh đã từng rất không
tuân phục Gai nhưng giờ thì cho dù không muốn, anh vẫn phải công nhận ông vẫn
hơn anh 1 bậc. Anh tiến tới, sử dụng Juuken đơn giản để đốn gãy 1 cây to gần
đó. Juuken đánh vào huyệt đối phương khiến tuần hoàn chakra rối loạn dẫn đến không
những không thể sử dụng Jutsu mà cơ thể còn lâm vào trạng thái tê liệt. Với 1
cái cây, vốn không có chakra hay huyệt đạo thì Juuken còn thể hiện tiềm năng
khác: chưởng lực từ tay rất lớn trong khi đòn tấn công rất nhỏ, không hao tốn
chút sức nào.
Khi
thân cây đổ sập xuống và những tán lá sà xuống đất rũ vào nhau, Neji ngoái lại
nhìn Gai, tìm kiếm câu trả lời.
-Không
ổn rồi – Gai chép miệng.
-Có
chuyện gì vậy Gai-sensei? – Tenten cất tiếng – không phải đòn đánh của Neji vẫn
như mọi khi sao?
-Chính
vì nó vẫn như mọi khi nên mới phải lưu ý! – Gai thở phì phì – Neji, cậu trước
giờ luôn bứt phá rất nhanh. Nhưng càng ngày tốc độ đó càng giảm lại, thậm chí
giờ cậu không nhích lên chút nào cả.
-Thôi
nào sensei, đừng xét nét quá kĩ thế chứ!
-1
người không thể tiến lên thì ắt sẽ bị lùi đi, cái này cần ý chí, ý chí!
-NHưng…
-Đủ
rồi Tenten! - Neji gạt đi. Rồi anh lẳng lặng xốc túi đồ của mình lên và sải bước,
bỏ những lời gọi của cô bạn mình phía
sau lưng.
---
Hyuuga
phủ buổi đêm tĩnh lặng như tờ. Thêm cái lạnh đang tràn tới khiến không ai muốn bước
chân ra khỏi nhà vào lúc thế này. Riêng Neji vẫn miệt mài trên sân. 64 Bát Quái
Chưởng Hakke, đòn phòng ngự Hakkeshou Kaiten, tấn công từ xa Hakke Kuusho, điểm
huyệt Juuken. Kỹ thuật không sai 1 bước, nhịp đánh không lệch đi chút nào. Tất
cả đều hoàn hảo.
Nhưng…
quả như Gai đã nói, cảm giác này…y như những gì anh đã trải nghiệm trước kia. Không
có gì tiến triển. Tốc độ không tăng lên, lực đánh không mạnh hơn. Dù đến hàng
trăm hàng ngàn lần vẫn vậy.
-Chết
tiệt! – Neji khuỵu xuống, đấm mạnh lên nền đất.
Anh
được gọi là thiên tài không phải vì sức mạnh có sẵn trong người mà là nhờ khả
năng lĩnh hội và cả việc vượt qua được ranh giới “hoàn hảo” của chính mình. Tất
cả những gì đã học, đã biết, anh có thể nâng chúng lên 1 bậc cao hơn. Càng tập
luyện, chiêu thức của anh càng mạnh mẽ hơn, tốc độ của anh tăng lên nhanh
chóng. Cho nên người ta gọi anh là “thiên tài”.
Nhưng
không phải lần này. Tại sao…cảm giác này, cứ như có thứ gì đó ngăn cản anh lại,
không cho anh tiến xa hơn. Không lẽ anh đã đạt đến giới hạn của mình?
Không
thể nào. Giới hạn của anh chỉ có như vậy sao?
Đột
nhiên, anh nghe tiếng bước chân, rất nhẹ. Neji bật ra tiếng trước cả khi ngoảnh
đầu lại.
-Hinata-sama?
-Anh
lại phát hiện ra em rồi, Neji-niisan – Hinata bước tới gần anh, 2 tay đan vào
nhau, líu ríu.
-Sama
làm gì ở đây giờ này?
-Em…
- Hinata chụm 2 đầu ngón trỏ lại, ngập ngừng – em không thấy anh về phòng dù đã
khuya nên…. Có chuyện gì khiến anh lo lắng như vậy, niisan?
Neji
thở dài, anh biết mình không thể giấu được Hinata. Chừng nào cô chưa biết rõ
chuyện, cô sẽ còn tiếp tục lo lắng.
-Tôi
cảm thấy năng lực của mình giảm sút dù chính tôi không hiểu chuyện gì đang xảy
ra. Cho dù có là thứ gì, tôi cũng không thể để nó tiếp diễn.
-Anh
không nên ép mình quá – Hinata liếc nhìn những vết chân dày đặc trên nền đất.
-Sama
về nghỉ đi. Tôi phải tiếp tục – Neji quay lưng lại.
-Tại
sao chứ Neji-niisan?
-Vì
tôi được gọi là 1 “thiên tài” – Neji nghiến chặt tay – tôi không cho phép mình
thất bại. Tôi không muốn nghĩ tới điều đó!
-Vậy…-
Hinata ngập ngừng đôi chút rồi cởi áo khoác ra – vậy để em giúp anh.
Neji
nhìn lại, thấy Hinata đã đứng vào thế thủ. Trước khi anh kịp nói gì, cô mỉm cười,
tiếp:
-Anh
đừng lo, em sẽ không sử dụng bất cứ jutsu nào.
-Sama…
- Vì
với em niisan là thiên tài. Em sẽ không để người em ngưỡng mộ phải thất bại.
Neji
muốn lên tiếng ngăn lại nhưng nụ cười trên môi Hinata cương quyết đến không ngờ.
Cô không thách thức, không mai mỉa, chỉ 1 đường nét chênh chếch của làn môi
nhưng đủ để khiến người đối diện hiểu rằng nó không dễ gì tắt đi được. Nụ cười
của người kiên quyết với điều mình muốn làm. Nụ cười mà chính anh đã thấy cả
sau kì thi Chuunin trước kia.
Đến
lượt Neji cười, anh lắc nhẹ đầu tỏ ý chấp nhận chịu thua, đồng thời rũ bỏ đi vẻ
u ám trên gương mặt. Chẳng ai biết được 1 Hinata hiền lành và nhút nhát lại có
thể bắt Neji không còn cách nào khác ngoài nghe theo thế này đâu.
-Vậy
– Neji đưa tay ra phía trước – xin thỉnh giáo sama.
Rồi
2 người lao vào nhau, cảnh tượng như 2 con suối hội ngộ. Không ồn ào, không toé
lửa mà mềm mại và bền bỉ. Taijutsu của nhà Hyuuga. Nếu như Neji như cách chim,
đòn thế linh hoạt và dứt khoát, loáng cái đã có thể vút lên trời cao thì Hinata
như dải lụa uyển chuyển, mỏng mảnh nhưng không lưỡi kiếm nào có thể chặt đứt.
Dưới
ánh sáng lờ mờ của đèn đêm, bóng 2 người ngả xuống sân, xoay chuyển như đang đắm
chìm vào vũ điệu không ngơi nghỉ, thoát khỏi mọi rào cản và tâm trí của con người.
Thứ vũ điệu của nhà Hyuuga, nhẹ hơn gió thổi, mỏng hơn nước chảy, dịu dàng như
lá thu rơi.
Mà
cũng có thể, nó là của riêng 2 người mà thôi…
---
Phụ chú:
*Nụ cười của Hinata: Phần 12: Không 1
Chút
No comments:
Post a Comment