Mar 26, 2009

Phần 22: KHÔNG 1 LỜI


Phần 22: KHÔNG 1 LỜI



-Chuyện gì đã xảy ra ở đây? – Hanabi xỏ chân vào guốc, bữa ra giữa đám đông người của Hyuuga phủ - cả cha ta và Neji-san đột ngột biến mất? Các người đã dùng Byakugan tìm kiếm chưa?

-Rồi ạ, nhưng xem ra Neji-san đã vượt qua khỏi vòng ngoài của Konoha. Byakugan của chúng tôi có hạn, không thể nào theo sát được nữa.

-Phái người đi tìm họ mau lên!

-Đừng, Hanabi! – Hinata lên tiếng – cha và Neji-san đều đồng loạt biến mất, không nên làm náo loạn. Chị và 1 vài người sẽ thử đi tìm trong rừng, nhưng cả 2 người bọn họ đều không phải là trẻ con, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra đâu.

-Em cũng sẽ đi!

-Không được, em là người thừa kế, em phải ở lại trông quản và phòng khi bọn họ trở về, chị và 3 người khác cũng tản ra đi tìm là được. Có Byakugan, chắc sẽ nhanh thôi.

Hanabi nuốt nước bọt rồi gật đầu. Tất cả ùa đến như 1 cơn lốc, cuốn trôi sự yên ả của cả dinh thự. Hi vọng đó không phải là sự khởi đầu của 1 chuỗi những sự kiện khác. Hi vọng.

Hinata cùng người nhà tiến về phía cổng làng, trong khi mặt trời chếch hướng phả vào gương mặt họ những mảng sáng chói lọi, khiến những chiếc bóng vằn vện mặt đường nghiêng ngả lôi nhau về phía Tây.

Cô gái nhỏ của nhà Hyuuga cố gắng bật lên những cành cây cao nhất, để Byakugan có được cái nhìn toàn diện nhất. Cô không bỏ sót 1 khe đá nào, 1 gốc cây nào. Liệu Neji-san hay cha cô có nghỉ chân bên bãi cỏ nào đó? Liệu có ai trong 2 người bị ngăn lại bởi 1 hố sâu nào đó? Liệu bọn họ có đi cùng nhau? Liệu đó chỉ là 1 hành động bộc phát nhất thời hay là 1 kế hoạch sâu xa? Liệu có ai trong họ cho cô biết chuyện gì đã và đang xảy ra?

Mặt trời nhất quyết không níu kéo thời gian, hối hả thả mình về phía chân núi. Cuộc tìm kiếm vẫn hoàn toàn không đem lại kết quả nào. Làm cách nào… làm cách nào mà cả 2 người đó biến mất như chưa từng xuất hiện như thế?

-Hinata-sama. Trời đã về chiều rồi, mọi người cũng đã rất mệt, chúng ta nên trở về và cử 1 nhóm khác đi tìm kiếm.

Hinata không đáp, cô chỉ gật nhẹ đầu.


Bất lực.


Cô thực sự không làm gì cả được sao?


-Hinata-sama! – ngay khi Hinata về gần đến cổng, 1 gia nhân bỗng chạy ra – mọi người đã tìm được Neji-san rồi ạ! Cả Hiashi-sama cũng đã trở về!

-Thật sao? 2 người họ sao rồi?

-Chuyện này…Hiashi-sama không có chuyện gì, nhưng Neji-san thì bị đả thương và đang hôn mê.

Chỉ nghe đến đó, Hinata vội vã lao đến phòng Neji. Hanabi, 1 vài người nữa, và cả Sakura cũng đang ở đây.

-Ne…Neji-san… chuyện gì thế này?

Hinata thở dốc, thậm chí chẳng buồn để ý sự có mặt của Sakura.

-Hinata – Sakura chậm rãi bước ra phía cửa – cậu ấy bị thương bởi nhiều vết chém và mất nhiều máu nên ngất đi thôi. Không có vết thương nào trầm trọng gây nguy hiểm đến tính mạng cả, mình cũng đã sử dụng thuốc cầm máu, có lẽ chỉ vài canh giờ hoặc chậm nhất là đêm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại và hồi phục. Ngoài ra còn có 2 vết thương lạ trong lòng bàn tay, nhưng cũng không gây nguy hiểm gì. Giờ có thể giao cậu ấy lại cho mọi người chăm sóc.

-Sak…Sakura – Hinata cúi rạp – xin cảm ơn.

-Đừng để ý, vô tình mình đi ngang, thấy gia đình có chuyện nên vào giúp thôi. Trị thương là công việc của mình. Có điều – đôi mắt xanh trong vắt hướng về phía Neji, đang nằm lịm trên giường – có điều không hiểu sao cậu ấy lại có thể hứng chịu nhiều vết thương vật lý như thế. Rất có thể đây là tấn công từ 1 kẻ thù nào đó. Mình sẽ báo cáo lại với Tsunade-sama, mọi người cũng nên lấy thêm thông tin khi cậu ấy tỉnh lại.

Sakura phẩy tay ý ra hiệu mọi người không cần tiễn. Cô phải nhanh trở về để thưa lại với Hokage, vả lại cô cũng còn nhiều việc phải làm.

Hinata tiến đến sát giường, thậm chí không dám thở mạnh. Cô còn nén tất cả hơi chakra lại như sợ luồng khí vô hại sẽ làm tổn hại anh trai mình. Kể từ sau lần Neji bị thương nặng phải điều trị đặc biệt dưới quyền giám sát của Shizune, đây là lần đầu tiên cô thấy Neji phải hứng chịu nhiều vết thương đến vậy.

Neji nằm trên giường, hơi thở vẫn rất đều đặn. Duy chỉ có đôi mắt nhắm nghiền lại và cả thân người gần như bị băng kín. Ngay cả trên mặt anh cũng có vết thương.

-Neji-san, chuyên gì… chuyện gì thế này? – Hinata không thể nào ngăn nổi nước mắt khi nhìn những mảnh băng trắng thấm những vết máu loang lổ trên khắp người Neji.

-Khi mọi người tìm thấy anh ấy trên con đường gần nhà, anh ấy đã như thế này rồi – Hanabi sụt sịt, 1 tay nắm mép chăn – làm sao Neji-san lại có thể bị đả thương dễ dàng đến thế kia chứ!

Thân người Neji bỗng run lên nhẹ, hơi thở cũng mạnh lên dần.

-Cậu ấy đang tỉnh lại kìa! – 1 người kêu lên.

-Neji-san, anh có nghe em không?

-Neji-san, mở mắt ra đi!

Neji như đang rên lên, từ cổ họng anh phát ra những tiếng đùng đục không rõ nghĩa, những ngón tay bắt đầu cử động. Lúc đầu chỉ là những rung động nhỏ, dần về sau thì 2 bàn tay anh nắm chặt lại như đang cố túm lấy 1 thứ gì. Mi mắt không ngừng động đậy, báo hiệu 1 viễn cảnh hay giấc mơ nào đó mà chính anh cũng không muốn nhìn thấy.

-Neji-san! – Hanabi gần như thét lên, tay bấu chặt vào chăn. Cô bé quá hoảng hốt và không biết thể hiện nỗi lo sợ ra sao.


Mở mắt.

Neji bật dậy.

Thở dốc.


-Neji-san… - Hinata vội kề xuống sát hơn như cô sợ nếu cô không cảm nhận rõ được, thì hơi thở sẽ rời bỏ Neji – Neji-san… em đây, Hinata.

Neji nhìn cô.

-Neji-san, anh… anh ổn ch…-

Và trước cả khi cô kip nói nốt chữ cuối cùng trong câu hỏi của mình,


Cô như bị đông cứng lại,


Khi bàn tay Neji đã choàng qua lưng cô, kéo cô vào sát bên anh hơn bao giờ hết.

Đôi mắt trắng dưới những lọn tóc của Neji…

…vẫn thất thần.


Chỉ có Hinata đang nằm gọn trong bờ vai anh.

No comments:

Post a Comment