Feb 3, 2012

CẢM ƠN THUỐC ĐỘC



CẢM ƠN THUỐC ĐỘC

Author: thuyduongmm19@yahoo.com (darknovaGGC.blogspot.com)
Genre: tragedy
Rating: none

Nhà thờ đổ bóng dài loang loang lên những thân cây. Cửa sổ, nơi những ánh nắng cuối cùng của mặt trời sắp bị hạ bệ len lỏi tìm chỗ ẩn nấp. Từng cành cây mọc dại bám đầy quanh đây cũng run lên vì sợ hãi sức mạnh vô tận của thiên nhiên. Không gian bên trong sảnh ẩm thấp và ngột ngạt đến mức khó tin. Những mảng rêu trườn dọc trên tường như đã sạm màu đi hẳn dù mọi việc mới chỉ trong thoáng chốc.

Có lẽ em đang muốn hỏi tôi, rằng tại sao tôi lại làm thế?

Tôi nhìn đôi mắt mở to tròn của em, khẽ lắc nhẹ đầu. Em biết đấy, tôi vốn không không phải là nhà thơ, tôi không thể biến những gì vốn dĩ xấu xa trở thành tốt đẹp được.

Tôi là tội phạm.

Em sẽ không thể hiểu thấu hết được tôi, cũng như em không thể nào hiểu hết ý nghĩa của chữ “cơ hội” trong tâm trí tôi đâu. Em không thể quyết định nên trân trọng cái “cơ hội” ấy hay nên bỏ nó đi. Rất khó khăn, nếu em là tôi. Hãy hiểu cho tôi. Chẳng qua tôi chỉ làm theo cách mà bác sĩ đã khuyên mà thôi, phải biết giữ lấy mạng mình. Tôi nào muốn rời bỏ em, em hiểu điều này chứ?

Tôi vẫn nhớ cái ngày thanh toán đẫm máu ấy. 1 cuộc thảm sát thực sự. Tôi và em đã gặp lại nhau cũng chính tại nhà thờ này. Chúng ta đã gặp gỡ ở đây. Tôi và em, chúng ta đối nghịch với nhau, trong cuộc chiến ấy. Nhưng có lẽ Đức Mẹ đã xóa đi tất cả hận thù, để rồi ở nơi này, em trao cho tôi nụ hôn dịu ngọt đầu đời. Em gọi đó là dấu hiệu của tình yêu. Tôi không hiểu đó là gì, nhưng tôi đón nhận nó thật tự nhiên, tựa hồ như 1 cơn gió mát thoảng đến không thể ngăn được. Tôi không âu yếm em nhiều bằng những kẻ luôn quỳ dưới chân em hứa hẹn, không tâng bốc em nhiều như những gì em vẫn thường được nghe.

Nhưng tôi giữ lấy em trong tim.

Em có một khuôn mặt thật xinh đẹp. Nhưng những gì em làm lại thật quá khinh suất, quá nhiều cho vẻ đẹp của em.

Tôi nhìn vào vẻ đẹp của em, 1 lần nữa.

Đã bao lâu kể từ khi tôi thấy vẻ đẹp này rồi nhỉ?

Vậy mà sao cảm giác và xúc cảm vẫn nhiều như lần đầu, không hề phai nhạt?

Đơn giản vì mỗi lần nhìn, tôi lại thấy vẻ đẹp này đẹp hơn trước, mới hơn trước và khác hơn trước.

Đó là 1 vẻ đẹp tuyệt mỹ từ trán xuống đến cằm, đẹp đến từng lọn tóc. Đó là nét tuyệt diệu của tạo hóa đã ghi dấu lên con người, là 1 món quà vô giá của thiên nhiên ban tặng. Tôi đã sững sờ đến mức không thể quên đi sắc đẹp ấy kể từ lần gặp đầu tiên. Từng ánh mắt, từng chuyển động của khóe môi đọng lại sâu trong tâm trí tôi đến mức nếu không nghĩ về nó hàng ngày, tôi tưởng như mình không thể sống được. Và dĩ nhiên, nếu có ai hỏi tôi, rằng: “ai là người có sắc đẹp tuyệt nhất?”, tôi sẽ không bao giờ do dự mà trả lời: “chính là em!”.

Đó là 1 vẻ đẹp không bao giờ có thể lẫn lộn với bất cứ ai, một vẻ đẹp bao gồm mọi vẻ đẹp. Đó không phải là nét nam tính trên khuôn mặt phụ nữ, cũng không phải là nét đẹp nữ tính trên mặt đàn ông. Khuôn mặt tồn tại cả 2 vẻ khác nhau: nét đẹp của phái nam và nét đẹp của phái nữ. Không phải là sự pha trộn, hoàn toàn không. Đó là sự tách biệt độc lập rất riêng, ngự trị ở 2 góc độ khác nhau của khuôn mặt ấy. Nhìn lần đầu, thật dễ dàng để biết đó là sự nam tính biểu lộ đến từng góc cạnh của khuôn mặt, ánh nhìn lạnh lùng lóe lên dưới cặp lông mày cương nghị, đôi môi hơi mỉm cười đầy khẳng khái. Và rồi chỉ cần thay đổi góc nhìn 1 chút, ta sẽ thấy ở đó hiện diện lên 1 gương mặt thiếu nữ hiển hiện rõ ràng, đôi mắt to tròn rợp hàng mi với 1 cái liếc mắt đủ làm xao xuyến lòng người, những sợi tóc lòa xòa phủ nhẹ quanh khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười nhỏ ánh lên giữa không gian đủ làm ta thấy như chuếch choáng hơi men.

Đặc biệt nhất sau vẻ đẹp có lẽ là đôi mắt em. Mỗi khi đôi mắt ấy ánh lên thì không cách nào có thể kịp cảm nhận hết về cảm xúc trong đó. Có khi đó là nét trong vắt của trời thu, khi giữa màu nâu lại xuất hiện những dải màu vàng, cuối cùng cuộn lại quanh cái chốt xen lẫn 2 màu: xám và xanh lá cây, như những mặt phản chiếu của 1 viên kim cương rọi lên những màu sắc hòa trộn với nhau. Có lúc phủ lên đó lại là 1 vệt tối vắt ngang, như sự co cụm lại trước phong ba bão táp chung quanh, một dải màu đen đau buồn như cái sắc u ám của lỗi lầm không thể sửa chữa.

Sắc đẹp… không thể phai mờ dù đang nằm trên 1 khuôn mặt đau đớn và sửng sốt…

Tôi ngước nhìn bức tượng Đức Mẹ loang lổ màu thời gian. Đến Chúa trên tay người cũng không buồn ngước mắt nhìn khuôn mặt sạm đen của người nữa. Ánh mắt của người, ánh mắt của 1 bà mẹ thì có vẻ mờ nhạt quá đỗi. Người như không trông thấy gì, mà lại có vẻ như đã thấu hết tất cả.

Vậy người có nhìn thấu tôi không…? Và người có nhìn thấu em hay không…?

Em vẫn thường yêu kính người lắm mà. Em vẫn đặt trên môi em những bài hát ca ngợi người, và em vẫn chăm chỉ đọc cuốn kinh có lời người trong đó. Làm vậy liệu có gì hay ho hơn? Người có làm em tốt hơn không? Người có cứu được em thoát khỏi tình cảnh này hay không?

Tôi yêu em, không phải vì em yêu kính người. Tôi yêu em chỉ đơn giản vì em đáng được thế. Em là người mà tôi đã, đang và sẽ mãi yêu, là người mà không ai có thể thay thế được. Tôi yêu em theo cách của riêng tôi, bằng 1 sự quan tâm và thương mến mà không gì có thể đánh đổ được.

Tôi gặp em lần đầu cũng tại cái nhà thờ này, chỉ có điều khi đó nó chưa u buồn đến thế. Em xuất hiện đột ngột, như 1 thiên thần mà Chúa đã ban tặng trong đêm ấy. Em cầm một khẩu Sten thon dài, tô thêm vẻ kiều diễm cho em và khiến tôi lần đầu tiên không thể nào có thể can đảm giương súng lên chĩa vào 1 người của phe đối lập. Em là 1 thiên thần thực sự, vì đáng lẽ phải chớp lấy cơ hội và cho tôi 1 chuyến đi lên thiên đàng bằng chì thì em lại trao cho tôi nụ hôn nóng bỏng và tình yêu rạng rỡ. Có lẽ nào lại như thế chăng? Tôi yêu. Và… yêu em?

Em thích đọc sách, thích hát thánh ca và vẫn thường so sánh tình yêu của chúng ta là tình yêu của Romeo và Juliet. Tôi không biết chúng là ai, nhưng tôi không tin rằng có ai yêu 1 người con gái khác mà điên loạn như tôi yêu em. Tôi yêu 1 cách ngây dại và đờ đẫn, yêu 1 cách sùng bái và coi thường. Yêu cả sự hi sinh và chiếm hữu, yêu cả tâm hồn, và cả thể xác em. Tôi yêu sự dịu dàng, yêu từng ngón tay em hay dùng lật thánh kinh. Tôi yêu cả sự lạnh lùng của em, yêu cả cái cách em đẩy tôi ra và lao về hang ổ ngay khi nghe tiếng gọi dù khi đó tôi thấy ngực mình lạnh buốt.

Chỉ 1 phát súng, và tất cả trở thành dấu chấm hết...

Tại sao em lại làm như thế?

Em như 1 con chim sẻ lạc bầy, với bộ lông màu nâu xám không biết được quanh mình là cây cối hay là mặt đất, chú chim sẻ nhỏ của tôi...

Tất cả đã hết thực sự? Hay chỉ đơn giản là mới bắt đầu? Nó là 1 bước ngoặt, hay chỉ đơn giản là 1 điểm dừng chân?

Tôi không biết, và lúc này thì quả thực tôi không muốn biết gì hết.

Tôi nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh rời rạc nằm kiệt sức dưới đất – chứng nhân cho sự tồn tại của 1 thứ đồ trong suốt. Lẫn lộn với chúng là những viên thuốc bẩn thỉu mà 1 vài viên trong số chúng đã nát vụn.

Là chúng phải không? Những viên độc dược nho nhỏ - thứ vũ khí đáng sợ nhất của em. Và tôi… đáng lẽ ra đã phải nhận 1 trong số chúng.

Tại sao? Tại sao em lại làm như thế?

Vuốt nhẹ má em, tôi giật mình vì hình như tôi thấy chúng mềm, mịn và vẫn còn vương lại hơi ấm của em.

Tạm biệt, chú chim sẻ nhỏ bé của tôi…

Nó sẽ mãi ở cạnh tôi – cuốn thánh kinh em đã tặng tôi, 1 cuốn thánh kinh dùng để giấu súng.

Đừng quên rằng tôi không bao giờ muốn đem nó ra, đừng quên rằng tôi không bao giờ ngừng yêu em, cũng đừng quên rằng không bao giờ tôi không bảo toàn mạng sống của mình.

Em đã đem đến cho tôi tình yêu, đã đem đến cho tôi thuốc độc, sự cứu rỗi và cả một trái tim tan nát. Tại sao? Tại sao lại như thế?

Tại sao…

Tại sao…

…tại sao em lại không đem đến cho tôi lòng tin tưởng….???

------------------HCM-9-2005------------------



PS: đã 7 năm kể từ ngày viết one-shot này. Bản thân cũng không thể hiểu (hoặc không nhớ) tại sao mình lại cho nàng ấy cầm Sten, vốn là 1 khẩu khá cũ kĩ sử dụng hồi Thế chiến 2, bình thường mình thích dùng hàng hiện đại hơn. Có lẽ vì mình muốn tạo cho fic 1 cảm giác, 1 mốc thời gian thật sự cũ chăng? ^^ Cũng thật buồn cười. Bởi ở cái tuổi 14,15 thì mình lại viết về tình yêu thật ngọt và đẹp trong khi nếm trải tình yêu rồi thì mình toàn viết về những uất hận và đắng cay.
PSS: hình minh hoạ là Kerrigan trong Starcraft 2 :)

No comments:

Post a Comment