Phần 70:
SHIKAKU VÀ YOSHINO
Cơn mưa dai dẳng khiến lớp đất mềm êm ái ngày thường
trở thành những bãi sình lầy nhớp nhúa. Ngay cả rừng cây cũng đang gù đi dưới sức
nặng của những hạt nước từ trên trời lao tới tấp xuống, như những nô lệ phải
tuân phục sức mạnh của roi da. Tiếng sấm ì ùng phủ khắp không gian, lấp đi tiếng
nói yếu ớt của con người.
-Shikaku! Shikaku, tỉnh lại đi!
Yoshino vừa gọi vừa xé 1 mảnh áo băng lại vết
thương trên mặt cho đồng đội.
-Yoshino – Shikaku mấp máy môi - hãy trở về
Konoha ngay đi, để mặc tôi.
-Đừng có ra lệnh cho tôi, anh không có quyền đâu!
Yoshino đỡ lấy Shikaku, cố gắng nhấc chân khỏi bùn
để bước đi.
-Cô không đi xa được đâu Yoshino. Kẻ chúng ta vừa
chạm trán chuyên sử dụng genjutsu, cho dù chúng ta đã làm hắn bị thương, nhất định
hắn vẫn còn ẩn nấp đâu đó sử dụng jutsu của mình để cầm chân đợi viện trợ. Hắn
đi 1 mình và không mang theo nhiều vũ khí, chứng tỏ đồng đội của hắn ở gần đây.
Theo tính toán của tôi thì chỉ khoảng 2 phút nữa chúng ta sẽ trúng genjutsu,
lâm vào trạng thái ảo giác, và chưa đầy
15 phút nữa quân địch sẽ bao vây, xác suất là 100%. Nhưng nếu cô bỏ tôi lại để
tập trung phá giải jutsu thì cô có thể trở về địa điểm đóng quân và gặp Chouza ở
đó, xác suất là 83%...
-Quỷ tha ma bắt anh đi! – Yoshino nạt – Nếu anh
phán đúng được hết như vậy thì sao còn dẫn xác tới đây rồi lãnh 1 cú chí mạng
vào đầu như thế?
- Cho dù biết đi tới đây là tìm đến cái chết, tôi
cũng không thể bỏ cô 1 mình, càng không thể để lưỡi kunai đó cắm vào người cô
được…
-Anh…tên ngốc này, nói gì thế, hả…?
Đột nhiên những rễ cây cổ thụ như bị nhập hồn, đồng
loạt chuyển mình. Tiếng chúng nghiến vào đất át cả giọng nói của Yoshino. Từng
khúc cây xoắn vào nhau, xoay thành vòng tròn bao bọc 2 người, làm mất dấu mọi
con đường đã từng hiện diện.
-Đó là…genjutsu… - Shikaku lẩm bẩm, mắt anh sụp
xuống – Yoshino…
---
-Shikaku!
Shikaku tỉnh dậy, thấy mình đã nằm ở Konoha. Konoha?
Đúng rồi, không thể nhầm được, quang cảnh này, không khí này…anh đã trở lại
Konoha, nhưng…bằng cách nào?
Như hiểu sự ngạc nhiên của bạn mình, Inoichi, người
vừa gọi anh dậy, giải thích:
-Yoshino đã cõng cậu về đến điểm tập kết gặp Chouza,
rồi chúng tôi đưa cậu về đây kịp thời. Thật may đấy, với cú chém như vậy nếu để
lâu hơn chắc cậu đã cạn hết máu trong não rồi. Không biết IQ của cậu sau lần
này có giảm đi không nhỉ?
-Yoshino ư? Cô ấy ở đâu?
-Phòng bên cạnh đấy, này, cậu không định…? Shikaku?!
Nhân vật chính thậm chí chẳng bận tâm đến lời đùa
cợt hay tiếng gọi của bạn mình. 1 bên mặt bị băng kín che cả mắt, anh lảo đảo 1
chút mới bước sang được phòng bên, thấy Yoshino đang ngồi trên giường. Nhận ra
sự có mặt của anh, cô quay sang khinh khỉnh:
-Ồ, “xác suất 100%” đã vác mặt dậy rồi đấy hả?
Shikaku không phản ứng lại trước lời mỉa mai như
anh vẫn thường làm.
-Tôi không hiểu, làm cách nào mà cô thoát được lớp
genjutsu đó?
-Sao lại không? – Yoshino hất tóc sang bên, cười
phá lên– tôi là Yoshino của Konoha kia mà! Anh nghĩ rằng ba trò vặt vãnh đó có
thể cản được tôi à?
-Vậy sao…?
Shikaku nhíu mày. Không, tuyệt nhiên suy đoán của
anh không có kẽ hở nào. Và ngay trước khi ngất đi, chính mắt anh cũng trông
thấy những ảo giác do kẻ địch tạo nên. Cho dù có là ăn may cũng không dễ gì mà thoát
ra được ma trận đó chỉ trong nháy mắt.
Trừ khi…
Anh bước tới, kéo mạnh tấm chăn Yoshino đang đắp
trên người ra.
-Này?!!
-Tôi đoán không sai mà – Shikaku nhìn xuống phần đùi
đã được băng bó trắng toát giờ nằm im trên giường – cô đã tự găm kunai vào chân
để không bị mê đi.
Yoshino mím môi, quay mặt vào góc tường. Bị phát
hiện, cô bỗng thấy mình như kẻ thua cuộc. Cô sợ, cô không muốn phải đưa ra 1 lời
giải thích.
Shikaku hết nhìn lên Yoshino lại nhìn xuống những
dải băng. Anh thực sự đã đoán đúng, chỉ có điều anh không đoán được hết tất cả.
Chẳng khác gì trên bàn cờ, quân Tướng đã được cứu 1 bàn thua trông thấy. Anh
cúi xuống, bế Yoshino lên. Cô bị bất ngờ trước hành động này, có phần phản
kháng lại:
-Anh…anh làm gì thế?!
Shikaku không buồn đáp lại câu hỏi, anh giữ chặt cô
trong tay, tiến đến bên cửa sổ rồi nói điều mà anh đã sợ sẽ không bao giờ có cơ
hội nói ra:
-Đây chính là thứ tôi rất muốn Yoshino được thấy
khi chúng ta trở về Konoha.
Yoshino nhìn ra ngoài. Ở phía cuối chân trời, mặt
trời đang từ từ chìm vào giấc ngủ, vẽ lên nền rộng phía trên 1 khoảng màu nóng
bỏng như ánh lửa của người thợ rèn vẫn sáng bừng trong đêm tuyết. Sắc màu rực rỡ
tựa như 1 chiếc vương miện vàng đang dần chìm xuống đất, 1 thứ báu vật thách thức
con người ta phải đi 1 chặng đường gian nan để tìm kiếm.
-Thật…đẹp quá… - Yoshino thốt lên.
Chợt nhận ra mình đang thả lỏng bản thân tận hưởng
thứ cảm giác ấm áp không tên nào đó, Yoshino đỏ bừng mặt. Cô túm chặt lấy ngực
áo Shikaku, khẽ nói:
-Anh mà có làm sao thì…tôi….Tôi hận anh! Tôi ghét
anh nhất, Shikaku…tôi hận anh nhất!
-Thật sao?
Shikaku cúi xuống, áp má lên vầng trán rất ương
ngạnh mà không biết từ lúc nào anh đã luôn cảm thấy có 1 nét thật đằm thắm ẩn
trong đó. Anh nhắm mắt lại rồi khẽ thì thầm:
–Tiếc quá, tôi lại yêu Yoshino nhất…
~~~
Yoshino đưa tay lên, chạm vào những vết sẹo trên
mặt chồng mình.
-Bố nó đã rất lo cho em phải không?
-Không đâu, anh tin tưởng vào em mà…
-Mình lại nói dối rồi. Em biết là mình lo cuống
lên nhưng giả bộ thế trước mặt con thôi.
-Ừm…à không, anh không lo thật mà!
-Em ghét mình nhất đó! – Yoshino dí ngón tay vào
trán chồng – thành khẩn 1 chút không được sao chứ?
Tuy có phần bất ngờ, nhưng kì thực mà nói Shikamaru
không chịu nổi khung cảnh ríu rít của “ông bà Nara” trong nhà anh. Anh có cảm động
đấy, nhưng đồng thời cũng gai hết cả người, tưởng như có thể nhìn thấy hàng đống
trái tim có cánh đang bay ra vậy.
Anh rón rén ra khỏi nhà, cố gắng để không ai nhận
ra anh vừa đứng “hóng” ở phòng cha mẹ. Thò tay vào túi, lại bắt gặp 1 mảnh giấy
ở đó. Shikamaru chậm rãi mở ra, từng nét chữ vẫn nằm im nhưng hình như chúng
khuấy động trí óc anh mạnh hơn hẳn trước kia.
-Mộng rồi sẽ gặp…
Như 1 nốt nhạc mảnh và thanh, buông mình vào giữa
đám đông nhốn nháo trên đường.
“Ồ thôi nào, chỉ là 1 câu thơ vớ vẩn thôi mà” – Shikamaru
nghĩ thầm, tìm cách gạt phăng thứ cảm xúc bất chợt đang có, toan vứt mẩu giấy
đi. Nhưng ngay khi anh vừa ngẩng lên, 1 cái bóng quen thuộc lướt ngang qua, lẫn
vào giữa dòng người khiến anh không thể không ngỡ ngàng.
Temari!
---
*-Thật sao? (Thường
trong trường hợp này, do Chico cũng hay coi anime, người Nhật sẽ ko đáp “hontou
ka” – thật sao, mà sẽ nói “sou ka” – vậy sao/vậy à. “Thật sao” dùng khi để xác
minh 1 lần nữa điều đối phương nói, nhưng trong hoàn cảnh này, Chico lại nhìn
thấy Shikaku vì biết tỏng Yoshino nói dối nên ông chỉ đang tự cười, tự nói với
mình kiểu: “haiz, ra là thế sao” với bộ mặt thất vọng 1 tẹo rồi buông câu quyết
định “Tiếc quá, tôi lại yêu Yoshino nhất” =]])
No comments:
Post a Comment