Feb 24, 2012

Phần 71: TIẾNG THÉT CÂM LẶNG


Phần 71: TIẾNG THÉT CÂM LẶNG

Vì Hanabi còn quá nhỏ nên Hinata là người đảm nhiệm việc đi mua lại vật dụng cho Hyuuga phủ ở thị trấn gần đó. Neji, như thường lệ, tháp tùng cô. Anh tận hưởng ở vùng đất này thứ trà đặc biệt không thể tìm thấy ở Konoha. Nó chứa đựng nhiều tạp vị hơn nhưng cũng vì thế mà cái đắng trở nên dịu dàng hơn. Thật lạ. Và những thứ mới mẻ luôn mang lại 1 cảm giác tươi mát cho người thưởng thức.

-Thị trấn này có tên là Asuka, vốn do các thương nhân lập thành. Từ đây có những con đường giao thương thẳng đến những làng khác. Khi tôi còn nhỏ, Kire-sensei có đưa tôi đến đây 1 lần. Từ đấy đến giờ, cảnh vật dường như vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Kire là mẹ của Neji, Hinata có từng được nghe cha mình và những người khác nhắc thoáng qua. Bà là người bí hiểm và ít xuất hiện đến nỗi chỉ trừ cha cô và những người lớn tuổi, không ai biết thêm gì cả. Và điều lạ hơn nữa là Neji lại càng không nhắc gì đến bà, có lẽ đây là lần đầu tiền. Thu hết can đảm, cô khẽ cất tiếng:

-Tại sao… anh không gọi Kire-san là “mẹ”?

Không khó để nhận ra nét mặt Neji hơi tái đi khi nghe câu hỏi. Hinata hoảng hốt, vội vã xua tay:

-Em…em xin lỗi, Neji-san! Thật không đúng khi hỏi như thế!

Anh thở dài, mắt thậm chí không nhìn vào cô.

-Em…em rất xin lỗi! – Hinata luống cuống, cúi rạp đầu – xin hãy coi như em chưa nói gì cả!

-Không phải thế, Hinata-sama – Neji từ tốn – chỉ là…tôi có những cảm xúc lẫn lộn…

-Anh không cần nói cũng được, Neji-san. Là do em không phải!

-Sama đừng bận tâm. Chuyện này không sớm thì muộn cũng phải nói ra, không thể giữ trong lòng mãi được.

Neji nở 1 nụ cười gượng gạo không chứa đựng chút vui vẻ nào, rồi anh nhắm mắt lại, cố gắng tìm 1 mở đầu cho câu chuyện rất dài của riêng mình.

-Tôi không thể hiểu được Kire-sensei, không thể hiểu được bà ấy, mãi mãi không thể. Trước khi cha tôi mất, bà là 1 người phụ nữ hết sức dịu dàng, luôn chăm lo chiều chuộng tôi. Bà đã dạy tôi những chiêu thức jutsu căn bản đầu tiên và luôn khuyến khích tôi học tập, đưa tôi ra khỏi Konoha và khám phá thế giới. Tôi đã ngưỡng mộ Kire-sensei hết mức, thực sự như vậy. Nhưng… tất cả đã thay đổi.

Neji đột ngột dằn mạnh nắm tay xuống bàn.


~~~

Mưa trút xuống ào ạt như muốn chôn vùi mọi sinh vật trên mặt đất, tạo nên 1 dàn đồng ca của những âm bậc mang tên Nhẫn Tâm. Dường như thấy tất cả vẫn chưa đủ bi thương, gió liền thốc thêm tới những tiếng khóc gào của Neji – người vừa mất cha. Cậu bé ôm chặt lấy áo của Hizashi – kỉ vật duy nhất của ông mà cậu có. Thậm chí cậu còn không được nhìn ông lần cuối cùng. Tất cả những gì cậu biết chỉ là 1 người đến báo tin rằng cha cậu đã mất, như 1 nhát kéo lạnh nhạt cắt đi sợi dây đang căng lên hết mức.

-Neji – tiếng người phụ nữ bất chợt vang lên sau lưng cậu – đừng khóc nữa, nếu con không mạnh mẽ lên thì con sẽ không thể tồn tại được đâu.

Neji quay lại, thấy mẹ anh đã khăn gói chỉnh tề, như sắp rời khỏi đây.

-Mẹ…? Mẹ định đi đâu? – đưa tay quệt lấy nước mắt, Neji sụt sịt hỏi.

-Về Kumo.

-Để con… về phòng lấy đồ đạc – Neji mò dậy, câu nói đứt quãng theo từng tiếng nấc.

-Không – Kire bước thẳng ra hành lang – con sẽ ở lại đây, Neji.

-Mẹ? Mẹ…?

Neji cất tiếng gọi, nhưng mẹ cậu không hề đáp lại. Cậu chồm tới, túm lấy áo của bà.

-Mẹ, đừng bỏ con! Đem con theo với, mẹ ơi! Đừng bỏ con!

Bàn tay thường ngày vẫn vỗ về ôm ấp gạt thẳng đôi tay nhỏ bé ra khỏi vạt kimono. Bà thậm chí không ngoái đầu lại. Neji mất thăng bằng, ngã chúi về phía sau. Cố trườn đến gờ cửa, cậu gào lên:

-Mẹ ơi, đừng bỏ con! Mẹ ơi!

Nhưng bóng Kire mất hút vào màn đêm sâu thẳm, chỉ còn lại mình Neji.

Chỉ còn lại mình Neji…

~~~


-Tôi…không hiểu! – Neji nghiến răng, tiếng thở bị những mảnh kí ức đè nặng vang lên khó nhọc – bà ấy đã bỏ tôi, thậm chí không nói 1 câu từ biệt, không thể giải thích 1 lời! Tôi đã luôn tự hỏi, rằng mình đã làm gì sai, tại sao tôi lại bị bỏ rơi như vậy?!

Nắm tay Neji nghiến lên bàn. Từng mảng hồi ức như những mũi thép đang tìm cách cào nát cơ thể anh. Tiếng mưa rơi… Luồng gió thốc vào lạnh buốt khắp người…. Những ngày tháng cô độc 1 mình…. Những giọt nước mắt không bao giờ có cơ hội rơi xuống….Bàn tay quờ quạng tìm lấy hơi ấm trong đêm…. Tất cả, tất cả chúng nay lại dội về, bao trùm lấy anh, nhấn chìm anh trong tiếng thét dai dẳng không thành lời…


Trong lòng anh, chỉ là 1 tiếng thét câm lặng.


-Neji-san.

Neji giật mình, cảm nhận nắm tay mình đang được hơi ấm từ đôi tay Hinata bao phủ.

-Neji-san… – Hinata run run – anh không còn cô đơn nữa đâu. Cha em, em, Hanabi, mọi người sẽ luôn ở bên cạnh anh. Và em tin rằng Kire-san có lý do riêng của mình, có lẽ cũng là vì anh…. Anh không cô đơn đâu Neji-san, thực sự không đâu…

Đôi mắt của Hinata mờ đi như cô sắp khóc. Điều đó khiến Neji cảm thấy tội lỗi.

-Tạ lỗi Hinata-sama, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.

-Không đâu! – Hinata nắm chặt lấy tay anh – anh đã vượt qua tất cả những khó khăn ấy 1 mình. Hẳn anh đã đau khổ lắm Neji-san. Vậy mà em không hề hay biết, cho đến tận hôm nay…. Em thật vô tâm quá…

Neji mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ đầu Hinata. Đúng rồi, chẳng phải giờ anh đã có thứ mà mình mong muốn nhất sao? Bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, người con gái có thể cảm thấu nỗi đau của người khác bằng trái tim mình, người có thể nghĩ đến buồn thương của người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình.

1 mục đích, 1 ước muốn, 1 người đồng hành.

Gió làm rung lên mái hiên tiếng xào xạc của rơm khô. Lay động như khẽ cười, vang nhẹ nhưng rất xa…


---
Editor: Chicory   

No comments:

Post a Comment