Phần 69: CHUYỆN
Ở 2 NHÀ
Như thói quen của bất cứ người nào, Hinata tìm về
căn phòng cũ của cô, giờ chỉ là những mảnh vụn. Neji giúp dọn chúng đi để hi vọng
cô có thể nhặt nhạnh bất kì thứ nào còn sót lại. Nhưng chẳng gì tồn tại được
trước đợt tấn công này. Hinata xoắn tay vào 1 lọn tóc, thầm tiếc cuốn sách Hỏa Băng
mà cô yêu thích nhất. Giá như hiệu sách ở Kono-Jimbocho không bị phá huỷ, có lẽ
cô sẽ chạy ngay đến để tìm mua lại.
-Anh có mất gì không Neji-san?
-Tôi không để lại thứ gì đáng giá cả - Neji lắc đầu,
thứ quan trọng nhất với anh là chiếc áo của cha mình thì anh đã mặc trên người,
cả bùa hộ mệnh do Hinata tặng nữa – chỉ trừ…mà có lẽ nó cũng không còn nữa.
Neji lấy từ trong tay nải đeo trên lưng ra 1 con
hạc giấy. Chẳng rõ tại sao trước khi đi anh đã bỏ vào trong hành lý của mình. Và
giờ thì nó là con hạc duy nhất còn sót lại mà Hinata đã gấp cho anh.
-Màu giấy này…chẳng phải là giấy em chuyên mua để
ép hoa sao?
-Không sai, đây là 1 trong những con hạc giấy mà
Hinata-sama đã gấp tặng tôi năm đó.
-Ý anh là…2000 con hạc?
Đáp lại cái gật đầu của Neji, Hinata ngạc nhiên:
-Nhưng em…em chưa từng đưa chúng cho anh kia mà!
-Hinata-sama – Neji gợi lại – sama không nhớ sao?
Đó là sau khi tôi trở về từ bệnh viện, là do sama đã đưa cho tôi.
-Không, không phải – Hinata lắc đầu – quả thật em
muốn tặng anh nhưng em chưa bao giờ đủ can đảm, cho nên em cất chúng dưới đáy tủ
và không bao giờ lôi ra nữa. Không thể có chuyện em đưa cho anh…
-Nhưng chính sama đã…
Cuộc tranh cãi có lẽ sẽ còn tiếp diễn nếu như tiếng
gọi từ phía xa không vang lên:
-Hinata-neesan!
Là Hanabi. Cô bé lao thẳng tới, ôm chầm lấy
Hinata rồi oà khóc. Hinata ôm trọn những tiếng nức nở lẫn em gái mình vào lòng.
Con bé không biết cách thể hiện tình cảm của mình với cô, trước giờ vẫn vậy,
nhưng những ngón tay bấu chặt vào chị mình cũng như tiếng nấc bật ra không thể
kìm nén cho Hinata hiểu rằng khi biết cô bị thương hẳn nó đã lo lắng lắm.
-Hinata, con ổn chứ? – tiếng gọi của Hiashi vang
lên ngay sau đó. Ông đã quay lại nhanh nhất có thể, để rồi chứng kiến Konoha chỉ
còn là bình địa.
-Con không sao, thưa cha – Hinata mỉm cười – thật
mừng là cha và Hanabi đã trở về.
-Neji, Hinata, vất vả cho các con rồi – Hiashi thở
dài, đưa mắt nhìn không gian 1 lượt – cũng may là tất cả đều không sao. Nhưng sắp
tới chúng ta phải vất vả để xây dựng lại đây. Không rõ sẽ mất bao nhiêu thời
gian nữa.
-Không sao đâu cha! – Hanabi nhanh nhảu – chúng
ta là dòng họ hùng mạnh nhất Konoha. Ngay cả Hinata-neesan cũng có thể làm anh
hùng đấu lại Pain, lẽ nào chúng ta lại không thể dựng 1 Hyuuga phủ to đẹp hơn
sao?
-Ha…Hanabi… - Hinata nghe nhắc đến 2 chữ “anh
hùng” là lại lúng túng.
-Neji-san, anh nói xem em nói có phải không? – Hanabi
cố tình lờ Hinata đi, được thể tìm hậu thuẫn.
Trong mắt Neji, khung cảnh hiện tại tươi sáng hơn
nhiều người nghĩ. Ở tiềm thức của anh trước giờ thì chỉ cần không có thương
vong nghĩa là không có mất mát. Anh cúi xuống mỉm cười:
-Hanabi-sama nói phải.
Hanabi được ủng hộ, cười sung sướng rồi đắc thắng
nhìn cha mình:
-Cha thấy không, chính Neji-san cũng nói vậy mà!
Chúng ta sẽ làm được thôi.
Hiashi chỉ biết lắc đầu rồi cười chịu thua sự
“kiên cường” của con gái. Cho dù có khó khăn đến thế nào, Hanabi vẫn luôn tin
vào mục đích của mình và không bao giờ chịu từ bỏ. Hanabi… tính cách của nó giống
hệt mẹ.
---
Nhà của Shikamaru nằm trong những ngôi nhà may mắn
được Yamato dựng lại đầu tiên. Nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy vui vẻ
hơn tí nào. Cha anh vắng mặt ngay khi Naruto trở về. Và việc tìm thấy mẹ anh, đầy
thương tích, cũng không gợi cho cha anh dù chỉ 1 câu hỏi thăm ngắn nhất.
-Không biết cha đi đâu nữa chứ… - Shikamaru ngồi
cạnh giường mẹ, chống cằm.
-Chắc chắn là có việc quan trọng rồi, hẳn là liên
quan đến Hokage-sama.
-Sao mẹ biết?
-Shikamaru! Luật lệ số 1 – Yoshino chìa ngón tay
ra – mẹ luôn luôn nói đúng! Và nếu mẹ nói cha con có chuyện quan trọng không thể
ở nhà, nghĩa là…đúng như vậy!
-Vâng vâng…con hiểu rồiiiiiiiiiii……… – Shikamaru gục
đầu vào tay, chán chường.
-Con không nên trách cha con – Yoshino tiếp tục –
ông ấy là người chồng, người cha tốt nhất con có thể tìm được.
-Sao con lại phải hi vọng vào 1 người cha suốt
ngày hối thúc con làm việc này việc nọ?
“1 người cha quá nhu nhược và luôn đứng về phe mẹ
nữa” – anh nghĩ, nhưng tất nhiên chẳng dại gì nói ra.
-Shikamaru, ngày xưa cha con cũng y như con vậy: vô
trách nhiệm, lười nhác, chỉ thích ngồi chơi cờ 1 mình và ngắm hoàng hôn. Con thừa
hưởng toàn bộ gene của ông ấy.
Từng chữ “vô trách nhiệm”, “lười nhác” găm thẳng
vào trán Shikamaru như những mũi tên vô hình. Tuy vậy, linh tính báo cho anh rằng
có 1 phần của quá khứ mà anh không biết sẽ được tiết lộ. Anh gợi chuyện:
-Rồi điều gì biến cha thành kẻ tham công tiếc việc
như bây giờ?
-Vết sẹo trên mặt của cha con, con đã hỏi ông ấy
lý do tại sao ông ấy có nó chưa?
Ai cũng biết Shikaku có 2 vết sẹo dài, 1 kéo từ
trán sang thái dương và 1 ở trên má. Với 1 shinobi thì việc mang vài vết như thế,
thậm chí còn to hơn, không có gì là lạ thường cả. Nhưng riêng với cha anh, đó lại
là việc có liên quan đến mẹ anh sao?
---
Phụ chú:
“Kono-Jimbocho”:
nơi bán sách của Konoha, ooc
“2000 con hạc”:
đọc lại Phần 6: 2000
No comments:
Post a Comment