Dec 25, 2011

Phần 60: KONOHA CÓ BIẾN


Phần 60: KONOHA CÓ BIẾN



Hanabi giật mình tỉnh giấc. Vội vã, cô bé choàng dậy, cố gắng xác định xem mình đang ở đâu. Chỉ là 1 căn phòng trọ bình thường. Cha cô đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mông lung dõi về phía xa.

-Con xin lỗi đã ngủ gục, thưa cha.

Nói rồi Hanabi ngồi lại ngay ngắn, lo sợ sẽ bị quở trách vì tác phong của mình. Tông Gia của nhà Hyuuga không được quá dễ dãi với bản thân, như cô đã được dạy. Vậy mà không hiểu sao lần này cô lại có thể lăn ra ngủ như thế.

-Không sao. Chúng ta về thôi.

-Vừa đến đã về ngay sao cha?

-Cha được tin rằng Konoha đang có biến…

Muốn hỏi thêm nhưng cũng tự đoán có lẽ không nên, Hanabi theo cha rời khỏi căn phòng mà cô vừa mới đặt chân đến. Cô bé nhìn quanh 1 lượt trước khi đóng cửa lại. Khung cảnh rất bình thường, điểm nhấn duy nhất là 1 bức thư pháp treo trên tường. Cha đã gặp ai ở đây?

-Hanabi, con hãy cố nhẫn nại, cha biết hành trình liên tục rất mệt.

Hiashi dịu giọng như để trấn an Hanabi. Dù không ôm ấp ve vuốt nhưng ông vẫn vỗ về con gái theo cách rất riêng của mình.

-Không sao đâu cha, con chịu được – Hanabi không quên chỉnh lại dáng ngồi – vả lại con đã nghỉ 1 chút và có 1 giấc mơ đẹp, con nghĩ hành trình trở về sẽ dễ chịu thôi.

-1 giấc mơ đẹp ư?

-Con đã…mơ thấy mẹ. Mẹ ôm con vào lòng, thế này này…

Vừa nói, Hanabi vừa đặt 1 tay lên ngực, cố gắng diễn tả cảm giác mơ hồ lẫn lộn. 1 thứ gì đó…ngọt dịu và lan tỏa khắp cơ thể nhưng lại quá mỏng manh và mờ nhạt để có thể miêu tả bằng lời. Có quá nhiều giấc mơ đẹp và sống động đến độ khi thức giấc con người ta không thể phân biệt được đâu là mộng đâu là thực và thậm chí không ít phút giây còn hi vọng sẽ được ngủ mãi mãi. 

Giữa mộng và thực, ta sẽ chọn điều gì?

---

-Shikamaruuuuuuuuu!!!!!

Trước khi chủ nhân của cái tên kịp nhận ra điều gì đã khiến cái tên của mình bị réo lên như vậy thì 1 quả đấm thôi sơn đã văng vào giữa mặt khiến anh ngã lăn ra đường.

-Gì thế này? – Shikamaru bật dậy, tay ôm sống mũi như muốn vỡ ra.

-Shikamaru Nara!!! – Sakura hét ầm lên – Cậu thật là 1 kẻ tồi tệ!

Trước khi bị lãnh thêm 1 cú đấm nữa, kẻ “tồi tệ” vội vã nhảy bật lên cành cây phía sau.

-Sakura? Tôi đã làm gì?

-Không phải chứ? – Sakura càng gào tướng lên – Tôi nghe Shiho kể hết rồi!

-Shiho? Tôi có…làm gì cô ấy đâu?

-Còn không phải sao? – Sakura lao đến đấm liên tiếp vào thân cây – cậu nhận lời tỏ tình của người ta rồi mà còn làm mặt lạnh lùng không thèm đến với người ta! Cậu muốn bắt cá 2 tay chứ gì?! Tôi không ngờ cậu lại là kẻ như thế!

Gốc cây già không chịu nổi sức công phá, đổ sập xuống. Shikamaru không còn cách nào, đành phải trói tạm cô bạn hung hăng của mình lại bằng Kagemane dù anh biết bóng mình không thể giữ được lâu.

-Sakura…bình tĩnh nào. Tôi nghĩ đã có chuyện hiểu lầm ở đây. Tôi chưa bao giờ nhận lời tỏ tình hay bất cứ thứ gì của Shiho cả.

-H…hả..? Sao cơ?

Ngọn lửa bừng bừng trong đầu Sakura bỗng nhiên tắt rụi như bị tạt 1 gáo nước. Nếu bây giờ có ai đưa cho cô 1 chiếc gương có lẽ cô cũng không thể nhận ra nổi mình đã có vẻ mặt kì khôi và ngớ ngẩn đến thế nào. Tất cả bắt đầu khi cô đi ngang qua Shiho, nghe kể sự tình và chạy đến đây để rồi được nghe 1 câu chuyện hoàn toàn khác. Cái gì đang xảy ra thế này?

-Không…không thể nào! – Sakura gào lên.

Và trước khi Shikamaru có cơ hội kịp kháng cự, anh đã bị lôi tuột đến phòng giải mã ở ngay gần đó, chỗ làm việc của Shiho.

-Đây! – Sakura ấn thẳng Shikamaru xuống ghế với sức ép như muốn nghiền nát cả người lẫn ghế dưới tay cô – 3 mặt 1 lời, nói rõ cho tôi xem nào!

Shikamaru gục đầu vào tay. Dính vào con gái…rắc rối nhỏ trở thành rắc rối lớn và thế là vũ trụ cũng kết thúc chỉ trong bàn tay của bọn họ. Đối diện anh, Shiho lắp bắp, mặt đỏ ửng.

-Shikamaru, chuyện là…là…hộp bento mình đã làm…

-Hộp bento? Chính nó! – Sakura đập bàn, nhổm dậy – cậu đã nhận hộp bento cô ấy làm đúng không? Vậy là cậu đã chính thức nhận lời tỏ tình của cô ấy!

-Hả? – Shikamaru gần như ngã ngửa khỏi ghế – chỉ là 1 hộp cơm thôi mà?!

-Đồ ngốc! – Sakura dí ngón tay vào trán bạn mình – đó chính là lời tỏ tình của người ta! Cậu đã nhận nó và ăn nó rồi!

Shikamaru như bị đông cứng lại, chẳng khác nào quân tướng trên bàn cờ đang bị chiếu bí. Nếu thế giới này có 1 cuốn sách dày trăm trang về sự liên hệ giữa 1 hộp cơm và 1 mối tình thì chắc anh cũng sẵn lòng bỏ hết vài tuần ra để đọc, đó là nếu thực sự có 1 cuốn sách có thể lý giải về 2 thứ rất-không-liên-quan đến nhau như vậy.

-Sakura, và cả Shiho nữa – 1 tay bóp trán, 1 tay Shikamaru phải gạt Sakura ra, lo sợ anh sẽ bị cô giết chết bất cứ lúc nào – chuyện này…thực ra tôi không hề biết hộp cơm đó lại là…Shiho…lại là…cậu biết đấy, của cậu. Tôi thành thực xin lỗi nếu như đã có hiểu lầm xảy ra.

-Không…không có gì Shikamaru, thực lòng xin lỗi cậu – Shiho cúi gằm mặt xuống, lí nhí. Chính cô cũng không ngờ vài lời nói của mình lại bị xé ra thành chuyện lớn thế này.

Sakura thì thấy tẽn tò hơn bao giờ hết. Giờ cô vừa là người phá hoại, vừa là người thừa trong cuộc đối thoại này. Cô lấm lét nhìn cả 2 rồi tìm cách tháo lui:

-Hay là tôi đi trước nhé...-

Bất thần, những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên cắt lời Sakura. Kèm theo đó là cả căn phòng rung rinh như đang trong cơn động đất. Mặt tường nứt toác ra, những mảnh vữa đổ lên người ở dưới.

-Cái gì…cái gì thế này?!!       


---


Editor: Chicory

No comments:

Post a Comment