NGÀY LẬP ĐÔNG
Lần tấn công của Orochimaru vào Konoha đã gây ra ít nhiều
xáo trộn. Vì lý do đó mà cuộc thi lên Chuunin năm nay thay vì tổ chức mùa hè
như hàng năm đã được đổi đến cuối thu. Thời gian thi cũng kéo dài hơn trước để giám
sát được chặt chẽ hơn, tránh xảy ra sai sót.
Với đa phần các học sinh thì đó thực sự là 1 điều hay. Bởi
ngay sau khi kì thi kết thúc cũng là ngày lễ Lập Đông. Theo truyền thuyết thì
tuyết là những bước chân của nữ thần tuyết Yukihime bước qua hạ giới. Và ngày Lập
Đông là ngày chúc tụng cho sự hiện diện của vị nữ thần trong thần thoại.
-Ngày…gì cơ? – Temari ngẩng đầu khỏi danh sách các
genin dự thi, tròn mắt. Do thiệt hại về nhân lực sau trận chiến với Orichimaru
nên dù mới là chuunin cô đã được bổ nhiệm để giám sát kì thi Genin.
-Ngày-Lập-Đông – Shikamaru xoè ra tờ giấy xếp hạng thi
mà anh vừa được sai mang tới – Đó là ngày lễ của Konoha mừng mùa đông. Mọi người
cùng ngắm tuyết rơi và chúc tụng nhau.
Nghe đến đây, gương mặt của Temari bỗng trở nên đờ đẫn
và khôi hài khó tả.
-Tất nhiên là tôi không ngạc nhiên nếu Suna không có bất
kì 1 “ngày mừng cát” nào, với tất cả cát bao phủ quanh năm như thế, cho nên cô
đừng có cố tưởng tượng ra thứ gì kì quái nữa được không?
-Ta không…!
Temari đứng bật dậy để định phản bác, nhưng cô thấy mắt
mình hoa lên như kẻ mới ngủ dậy bị ánh nắng chiếu vào. Loạng choạng, cô ngồi lại
xuống ghế. Shikamaru hẳn nhiên không bỏ qua chi tiết ấy, được dịp để “phản
công” lại, anh ra vẻ bề trên:
-Thật là phiền phức. Cô cũng lớn rồi, nên biết tự lo
cho bản thân chứ.
Temari không buồn trả lời, cô đặt mạnh chồng hồ sơ lên
bàn như để thay thế sự không bằng lòng của mình. Rồi tất cả lại im lặng, chỉ
còn tiếng sột soạt của giấy bút vang lên. Shikamaru cũng tự nhận ra điều đó, lạnh
gáy. Bình thường thì “bà chị” sẽ quay sang nạt nộ anh, nhưng bỗng nhiên cô ta lại
im thế này khiến anh thấy như mình là kẻ tội đồ, rằng hình như anh đã làm sai
điều gì đó. Mà bình thường Temari cũng đâu cư xử như thế? Để xem nào…mẹ anh đã
nói gì về những lúc như thế này nhỉ?
Shikamaru ngẫm nghĩ 1 lúc rồi đành xuống nước, cố gắng tìm
ra từ ngữ thích hợp.
-Thôi được rồi, coi như tôi xin lỗi. Cũng muộn rồi, để
tôi…ờ…hộ tống cô về. Sức khoẻ của cô ổn chứ?
Temari vẫn không đáp, chỉ bước đi.
“Phụ nữ…thật rối rắm. Không thể đoán được là họ muốn gì
hay đang nghĩ gì trong đầu nữa” – Shikamaru nghĩ thầm, nhưng cũng lẽo đẽo theo
sau.
Ôi trời mùa đông, thứ mùa anh ghét nhất. Đi cùng với cô
gái anh ghét nhất. Ở vào hoàn cảnh đáng ghét nhất. Không rõ còn có chuyện gì tồi
tệ hơn có thể xảy ra nữa đây?
Mỉa mai thay, như đáp lại cho câu hỏi của Shikamaru, thứ
anh không ưa nhất cũng xuất hiện. Mai sẽ là ngày Lập Đông và đường phố trở nên
đông đúc hơn lúc nào hết. Tiếng thở, tiếng nói chuyện, tiếng gọi nhau, tiếng va
đập của mọi loại dụng cụ trộn thành 1 mớ âm thanh hỗn tạp và lộn xộn vô cùng cực.
Với 1 người ưa thích yên tĩnh như anh thì đây chẳng khác nào 1 cơn ác mộng.
-Ôi trời… - Shikamaru đưa tay lên bóp trán, không biết
phải thể hiện thêm thế nào cho thấy tình cảnh bi đát của anh hiện giờ.
-Chúng ta hãy qua góc kia đi – Temari bất ngờ rẽ vào 1
con ngõ nhỏ.
-Sao cơ?
-Ta cũng không thích những nơi ồn ào.
Đi ngang qua 1 cửa hàng nhỏ, như chợt nhớ ra điều gì,
Shikamaru vội vàng chạy đi.
-Temari, hãy đợi tôi 1 chút – anh gọi với lại – cô sẽ ổn
ngay thôi!
-Hả…?
Temari không hiểu ý nghĩa của cả hành động lẫn ngôn từ mà
cô nhận được, tên nhóc này vốn đâu phải kẻ làm việc tuỳ theo hứng. Nhưng cô vẫn
nán lại, dựa lưng vào bức tường phía sau. Cô vùi mặt vào 2 lòng bàn tay. Mùa
đông ở Konoha quả thực rất lạnh. Lạnh. Đó là thứ cô cảm thấy nhiều lần trong đời
nhưng chưa bao giờ có thể diễn tả nổi. Giờ thì nó ở ngay đây, trước mắt cô, cứa
vào da thịt cô vô số những vết buốt. Thứ cảm giác đau đớn tưởng chừng chỉ tồn tại
trong lòng, hoá ra thời tiết cũng diễn đạt lại được.
Vừa lúc đó thì Shikamaru quay trở lại, dúi vào tay cô 1
cốc cacao nóng.
-Cacao…? Nhưng để làm gì?
-Chuyện này… - Shikamaru bỗng nhiên đỏ bừng mặt, anh vội
liếc nhìn đi chỗ khác.
-Chuyện này là sao?
-Là… - kẻ ăn nói rạch ròi khi thường bỗng lúng túng rõ
rệt – chuyện này…mẹ tôi vẫn thường bảo tôi rằng…phụ nữ…sẽ trở nên yếu đi, hay
cáu giận…vào 1 số ngày trong tháng. Cho nên tôi…tôi…
Temari bật cười. Thì ra thứ Shikamaru nghĩ đến nãy giờ
là vậy. Thật chẳng trách tại sao cậu ta bỗng nhiên hỏi về sức khoẻ của cô, lại
còn đi mua cacao nóng nữa. Nhóc thì đúng là vẫn hoàn nhóc mà thôi! Nhưng khi
nhìn thấy Shikamaru đang đỏ bừng lên như bị luộc, Temari vỗ vào vai cậu 1 cái mạnh
như trời giáng rồi nhe răng ra nhăn nhở:
-Ta không biết là trẻ con lại lớn nhanh thế đấy!
Anh chàng “trẻ con” nhận câu nói chẳng rõ vì mục đích
khen hay chọc ghẹo, chỉ “hừ” 1 tiếng trong miệng. Thật là…vừa mới im như thóc lạnh
như tiền, giờ lại có thể cười nhạo báng người khác. Thật không thể hiểu nổi phụ
nữ, họ thay đổi nhanh hơn cả kim đồng hồ.
-Có lẽ… - Temari áp 2 bàn tay vào cốc cacao, cảm nhận
hơi nóng từ đó toả ra – có lẽ ta nên trở lại để đón mùa đông Konoha năm sau. Sau
kì thi lên Jounin ta sẽ đồng ý nhận làm đại diện của Suna, ngươi thấy thế nào?
-Thôi cho tôi xin đi – Shikamaru đưa tay bóp vai – tôi
sẽ phát ốm lên nếu bị cô chèn ép liên tục như thế.
-Ngươi dám….???
Sau đó cũng chẳng ai biết hay hiểu được tại sao trong
con ngõ hẹp lại có tiếng hét thất thanh của Shikamaru Nara – người được Hokage
đương nhiệm vô cùng ưu ái.
---
Ngày Lập Đông ở Hyuuga phủ khác với không khí chung của
Konoha, tĩnh lặng hơn hẳn. 1 phần vì nhà Hyuuga tổ chức ngày này theo nghi thức
truyền thống, tưởng niệm nước mắt của Yukihime chứ không phải để chào mừng sự
kiện vui vẻ gì. Mọi người mặc lễ phục màu trắng, tụ tập ở sảnh đường, uống thứ
rượu nóng tượng trưng cho máu và nhẹ nhàng chia sẻ với nhau về những mất mát
đau khổ trong năm. 1 ngày lễ để nhớ tới những người đã mất, những thất bại mà
con người thường cố gắng dồn nén trong lòng.
Riêng Neji ngồi lặng yên ngoài hành lang. Những lúc lạnh
lẽo thế này anh chỉ muốn tránh xa khỏi đám đông. Anh ngại những tiếng hỏi chuyện,
những ánh mắt thương cảm hay những lời xì xào bàn tán về kì thi Chuunin và cả
nhiệm vụ thất bại vừa rồi. Yên tĩnh là tất cả những gì anh muốn có lúc này.
-Neji-san…
Hinata ló đầu ra khỏi khúc quanh, ngại ngần không dám lại
gần.
-Cô muốn gì? – Neji hỏi, khô khan. Phải, chính anh là
người đã đả thương cô, nên nếu cô ta không muốn dính dáng gì đến anh thì cũng tốt
thôi, anh chẳng cần!
-Là… - Hinata rón rén bước đến gần – em mang ít rượu đến
cho anh…
-Tôi không cần.
-Nhưng…anh mới bị đả thương rất nặng cách đây không
lâu…không nên ở ngoài trời lạnh lâu…. Hay anh vào trong đi, nhé…?
-Tôi nói, tôi-không-cần.
Hinata ngỡ ngàng. Vừa bẽ bàng vừa cảm thấy mình dư thừa,
cô bé luống cuống lùi lại.
-Anh…anh nói phải…. Em xin lỗi…đã làm phiền anh…
Cô quay lưng đi và ngay lập tức va đầu vào 1 cột trụ. Cứng
người lại trong lớp áo dài bó lấy người, cô loạng choạng rồi ngã lăn xuống mặt
sân đầy tuyết. Rượu đổ tung toé, vẽ lên những lớp màu loang lổ trên nền trắng. Y
như máu…
-Cô thật vô dụng.
-Em…em không sao đâu.
Hinata cười chữa ngượng, cô loay hoay trong mớ vải cuốn
quanh người, 1 tay vơ lấy chai rượu, 1 tay mò mẫm tìm điểm tựa để đứng lên.
-Tại em hậu đậu quá…nhưng không sao đâu, thật đấy!
Neji không khỏi khó chịu khi nhìn thấy thái độ ấy. Sao
lúc nào cô ta cũng có thể thản nhiên như thế được? Lúc nào cũng xin lỗi xin lỗi.
Nói chung anh chẳng có và cũng không muốn can dự gì đến con bé này cả. Nhưng
sao…cảm giác này… nó nhói lên 1 cách âm ỉ và thôi thúc như kẻ đang bị đói ôm 1
dạ dày rỗng vậy. Tại sao chứ? Anh chẳng buồn nói chuyện với cô, cũng chẳng phải
anh là người đã đẩy cô ngã.
Không phải ai cũng nhớ đến anh trong những dịp tụ tập
đông vui, cũng không phải ai cũng nghĩ đến vết thương của anh, dù chính anh
cũng chẳng bận tâm đến. Không phải ai cũng…như thế này…
Về phần Hinata, đang lúng túng bám vào bậc thềm, cô
nghe tiếng chân bước đến gần mình, rất nhẹ. Ngẩng đầu lên, Neji đã đứng sát đó,
anh chìa 1 tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
-Sao? Cô muốn để tôi chờ bao lâu nữa?
Hinata hơi hoảng sợ, ngập ngừng 1 chút rồi cũng nắm lấy
tay Neji. Anh kéo cô lên khỏi sân, 1 hành động mà cách đó vài giây anh đã không
thể nghĩ mình sẽ làm. Từ bao giờ anh quan tâm đến những chuyện vớ vẩn như vậy? Có
phải cô ta không thể tự đứng dậy được đâu? Tại sao, tại sao anh lại quyết định
thế? Anh đang thương hại cho con bé này sao? Hay…?
-Cảm ơn anh, Neji-san!
Hinata cúi đầu, khiến những lớp tuyết trên tóc cô rơi lả
tả xuống sàn.
-Cô ra dáng Tông Gia 1 chút đi – Neji lừ mắt, đưa tay
áo phủi tuyết trên đầu Hinata xuống. Không thể tin được người như thế này lại
là người anh phải gọi là “sama”.
-Em…em xin lỗi – Hinata lúng túng thấy rõ, đỏ bừng mặt
xấu hổ trước sự vụng về của mình. Nhìn cô như sắp khóc.
Neji khinh khỉnh quay đi. Được vài bước, anh ngoái lại
phía sau nhìn Hinata vẫn đang sợ sệt co ro ở bậc thềm.
-Cô còn đứng đó làm gì? Chẳng phải cô vừa nói nên vào
trong sao?
Nghe vậy, Hinata vội líu ríu theo sau Neji. Lúc nào cô
cũng yếu kém như vậy, chẳng bù cho anh, rất quyết đoán. Cô sợ mình sẽ trở thành
trò cười và cô sợ điều đó sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Từ lúc Neji trở về từ bệnh
viện, cô đã rất muốn hỏi thăm anh nhưng hình như sự có mặt của cô chỉ làm anh
khó chịu. Cô lục lọi trong đầu, tìm cách phá vỡ không khí lạnh tanh giữa 2 người.
Làm ơn đi…cô phải nói được câu gì chứ?
-Cảm ơn, Hinata…-sama….
Hinata giật mình, ngẩng lên nhìn tấm lưng phía trước. Là
anh vừa gọi tên cô, cũng chính anh vừa nói cảm ơn sao? Cô cố gắng định thần lại
nhưng ngoài tiếng gió lùa ra và tiếng những tán cây lao vào xâu xé nhau thì không
có bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.
Neji vẫn bước đi.
Có thể…rất có thể…cô đã nghe nhầm. Có thể lắm chứ…
Phải, tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi!
Nhưng mà…
Nhưng…
Naruto short fanfic
tác giả: darknovaGGC (thuyduongmm19@yahoo.com)
23/12/2011
---
Cảm ơn mọi người đã theo dõi Xa Hơn Về Phía Sau đến
giây phút này ^^ fic đã đi được chặng đường dài 5 năm và nó đã không thể kéo
dài đến thế nếu không nhờ sự ủng hộ của mọi người ^_^ những cái tên ở vnfiction
cũ, ở ACCVN, ở GGC, ở blogspot, các bạn KATANA, Mèo, sec, sis Riku, Sak, Kiri, Barin, Sas, Haz, Chico, Tử Phong, Kẹo, Meto, v.v…. cảm ơn mọi người đã ủng hộ Nova và ủng hộ fic
^^ chúc mọi người có 1 Giáng Sinh vui vẻ và cuối tuần đi chơi vui (hoặc ở nhà
cho tiết kiệm thì cũng…vui =)) )
Merry Xmas ^^
-from Nova-
Merry Xmas ^^
-from Nova-
No comments:
Post a Comment