Nov 27, 2011

Phần 53: HINATA YÊU…?

Phần 53: HINATA YÊU…?

-“Xinh đẹp, mù, mộng”?

Tsunade cố gắng lục lọi trí nhớ xem có cái gì ở nhà Hyuuga liên quan đến 3 chữ này. Của đáng tội, bà rời khỏi Konoha từ rất lâu, thế nên ngoài những câu chuyện ngồi lê đôi mách hay những tin đồn ngầm thì bà hầu như không có khái niệm gì về Konoha suốt gần 30 năm qua.

-Hinata, ta xin lỗi nhưng đúng là – Tsunade uống 1 hớp rượu cho đỡ ngại khi phải tỏ ra bất lực trước yêu cầu thách thức trí nhớ này – đúng là ta không biết hoặc nhớ bất cứ chuyện gì liên quan đến 3 thứ này cả. Nếu quả thật chúng liên quan đến Hyuuga phủ thì sao cô không hỏi thử quản gia của gia đình xem sao?

-Không sao đâu ạ, Hinata phải tạ lỗi mới đúng, chuyện không đầu không đuôi thế này đáng lẽ chẳng nên làm phiền sama…

-À ừ ừ… à…Naruto dạo này hẳn đang rất căng thẳng tập luyện đây!

Tsunade vội vã lảng sang chủ đề khác để không phải cảm thấy khó xử hơn. Bà không dễ tiếp chuyện với những người quá nghi lễ như Hinata, đặc biệt khi ở vào tình thế làm cô ngại ngần. Thoải mái như Shikamaru, Kakashi hay bộc trực như Naruto mới là dạng người bà dễ giao tiếp.

Hinata, như ai cũng đoán được trước, đỏ bừng mặt. Cô lí nhí:

-Không biết…không biết Naruto-kun ra sao rồi…

-Cô rất thích Naruto-kun, phải không Hinata?

Nhìn mặt cô gái trẻ càng ửng lên, Tsunade càng thích thú. Ôi bọn trẻ!

-Vậy sao khi Naruto còn ở làng, cô không tìm gặp nó xem. Nó thay đổi nhiều lắm rồi đấy!

-Tsunade-sama – Shizune chen vào giải thích khi thấy Hinata quá lúng túng để có thể trả lời – thật ra Hinata rất dễ xấu hổ khi gặp Naruto. Lần gần nhất do xúc động quá cô ấy đã ngất xỉu đi. Do vậy 2 người chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với nhau kể từ lúc Naruto về làng.

-Thật vậy sao…?

Tsunade nhìn Hinata, đăm chiêu 1 lúc. Bất ngờ, giọng bà đổi từ vẻ bỡn cợt khi nãy sang tông trầm hơn.

-Hinata, cô có nghĩ là cô thích, không, cô có yêu Naruto không?

Hinata, dù hơi ngạc nhiên, lặng lẽ gật đầu.

-Yêu Naruto? – Tsunade bất ngờ hằn giọng – yêu nó mà chưa 1 lần thể hiện tình yêu của mình ra? Yêu nó mà không dám đứng đối diện với nó? Này Hinata, cô có thật sự yêu Naruto không vậy? Hay đó chỉ là do cô tự huyễn hoặc mình, giống như những cô gái trẻ thần tượng những anh chàng đẹp trai vậy?

Đôi mắt trắng mở to sững sờ trước sự công kích đến quá nhanh.

-Nói cho ta biết, Hinata…cô yêu Naruto ở điểm gì?

-Naru…Naruto-kun… - Hinata xoắn 2 tay lại với nhau, luống cuống – Naruto-kun là người rất tốt bụng…anh ấy…anh ấy không bao giờ lùi bước trước khó khăn…luôn luôn động viên, an ủi người khác…

-Hừ…

Tsunade chép miệng, hạ giọng phần nào.

-Yêu vốn không cần lý do. Nếu cô nghĩ cô phải yêu 1 người vì lý do nào đó, thì đó không phải là tình yêu.

-Tsunade-sama, sama sao vậy? – Shizune vội đứng chắn trước Hinata – sama uống say quá rồi, sao tự dưng lại đả kích Hinata như vây?

Tsunade không buồn trả lời, chỉ ngửa cổ nốc thêm rượu.

Shizune quay ra sau định tiễn Hinata về. Vẫn biết tính khí Tsunade có phần thất thường, nhưng ngay cả trong lúc này… Chuyện đến nước này, không thể để nó tệ thêm được nữa.

Nhưng cô bị chặn lại bởi bàn tay khác. Tay của Hinata! Cả người Hinata run lên, không rõ vì tức giận, vì bị phê phán, vì đau buồn hay gì khác. Hinata Hyuuga gạt tay Shizune ra khỏi nắm đấm cửa. Cắn nhẹ môi, cô đáp lại Tsunade, ngay cả giọng cô cũng run lên, dù từng chữ bật ra rất rõ.

-Hokage-sama…Tuy Hinata không hiểu dụng ý thực sự của sama là gì… nhưng sama nhầm rồi. Hinata biết mình yêu ai, và dành tình cảm cho điều gì. Naruto-kun là người có vị trí xứng đáng, và anh ấy quan trọng, với bất kì ai. Hokage-sama sẽ thấy tình cảm của Hinata và không ai, bất kì ai, cho dù có là Hokage-sama được quyền nghi ngờ nó cả!

Nói rồi Hinata bước thẳng ra ngoài.

-Chà… - Tsunade nhếch mém cười – thật bất ngờ đấy nhỉ, Hinata nhút nhát là đây sao?

-Tsunade-sama! Sao sama lại có thể cư xử như vậy được?! Hinata có làm gì sai đâu? – Shizune bấy giờ lên tiếng, gần như hét toáng lên.

Tsunade ghé mắt qua cửa sổ nhìn mặt trời đã tắt hẳn, chỉ còn đọng lại 1 quầng sáng yếu ớt trên vòm trời, đáp nhệ tênh:

-Sao chứ? Ta đang giúp cô gái trẻ đó thôi…cô cứ chờ xem, Shizune, thế nào cũng có chuyện hay.

Riêng về Hinata, cô cắn mạnh môi mình, ngăn cho bản thân không rơi ra giọt nước mắt nào. Tất cả những gì cô mong chờ, những buồn, những vui khi cảm thấy Naruto-kun hiện hữu. Làm sao, làm sao 1 người không trải qua chuyện đó có thể hiểu cơ chứ? Tất cả những việc đã trải qua… tất cả…

Dòng suy nghĩ cùng với chính cô bỗng ngã nhào về phía trước, rơi vào khoảng không, rồi ngả vào 1 thứ gì đó thật ấm áp. Ấm áp, và quen thuộc…

Neji-san!

-Hinata-sama? Sama không sao chứ? Tôi gọi mãi nhưng sama không trả lời. Nét mặt sama, đã có chuyện gì xảy ra sao? Sama cứ đâm thẳng vào tôi như đang bị mù vậy, sama ổn chứ?

Quá nhiều câu hỏi để trả lời trong cùng 1 lúc. Nhưng chính Hinata cũng không buồn để tâm đến việc trả lời chúng nữa. Cô nắm chặt tay lại, cố ngăn những cơn run rẩy bất chợt từ cuống họng đang trào lên.

-Neji-san…anh hãy chờ xem!

-Hinata-sama? Chờ…điều gì?

-Nhất định em sẽ tỏ được rõ lòng mình với Naruto-kun! Cả anh, và cả Hokage-sama, hãy chờ xem!

Neji chưa kịp hiểu những gì Hinata đang nói nhưng ít nhất anh cũng nắm bắt được rằng thứ Hinata-sama của anh đang bận tâm đến bây giờ không phải là không phải là thứ-anh-đã-lo-sợ-cô-sẽ-biết nữa. Nhẹ nhõm, anh đáp lại:

-Nhất định rồi, Hinata-sama, nhất định rồi…

-Em sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy: em yêu Naruto-kun!!!

Và dù mặt trời đã tắt, nhưng đôi mắt trắng rất đỗi hiền hoà lại cháy lên ngọn lửa nóng bỏng đủ để thiêu đốt bất cứ con tim mềm yếu nào. Sức mạnh, như người ta vẫn nói, đến từ trái tim.

No comments:

Post a Comment