Nov 17, 2011

chap 13

...



-Cô…cô không biết yêu thương là gì, Trần Phương quý phi ạ. Cô không hiểu được tình người.

Trấn Dương nói rồi phóng đi, dáng điệu như không bao giờ muốn quay lại dù chỉ là trong tâm tưởng.

-Gì thế kia? Cô đã tìm ra người hầu thay thế Anh Quân rồi sao?

Tiếng Huỳnh Nhi vang lên từ tầng trên, đánh thức Trần Phương khỏi những suy nghĩ hiện tại.

-Đó là Trấn Dương tướng quân, huynh đệ của Nguyễn Ngọc.

-Lần nữa sao? Tôi mà là cựu hoàng hậu thì chắc phải tức chết thôi khi biết chồng mình có nhiều con hoang như thế. Mà gã này xem chừng mặt mũi cũng đâu tệ, phải nói là khá giống Nguyễn Ngọc. Khi hắn quay lại tôi sẽ muốn bắt chuyện xem phong thái nói năng có giống Nguyễn Ngọc luôn không!

Huỳnh Nhi, như thường lệ. Cho dù không có chút ác ý, từng chữ như quật gậy gộc vào trái tim yếu ớt của kẻ khác, nếu đó là kẻ phải run sợ trước lời nói. Người ta bảo lời nói cũng làm kẻ khác giận dữ, nhưng sự thật vốn đâu phải vậy? Có chăng là do tâm người có tĩnh không. Kẻ làm tội sẽ sợ hãi, thậm chí giận dữ trước vài lời vu vơ.

-Nếu cô muốn nhìn kĩ hắn thì phải đến Tả Cung ấy – Trần Phương nghĩ lại lời Huỳnh Nhi – đúng là hắn có phần giống Nguyễn Ngọc. Chẳng trách hắn có thần thái giống Anh Quân…

Trần Phương đáp, nhưng nói thật nhỏ câu cuối cùng, thậm chí không đủ để Huỳnh Nhi có thể nghe thấy.

-Sao phải đến Tả Cung Hữu Cung làm gì? Hắn sẽ tự quay lại đây thôi.

-Tôi nghĩ hắn ghét tôi. Hắn sẽ không quay lại đâu.

-Cô nhầm rồi – Huỳnh Nhi cười phá, tràng cười kéo dài như người đang xem vở hài kịch ưng ý nhất trong đời – có 1 thứ đàn ông không bao giờ từ bỏ, đó là quay lại với người không ưa hắn.

-Không phải tôi không ưa hắn, nhưng tôi cũng không thích hắn – Trần Phương nhìn lại hướng Trấn Dương đã đi.

Huỳnh Nhi chỉ đáp lại bằng tràng cười nữa trước khi đóng sập cửa lại. Huỳnh Nhi vẫn thường là người bắt đầu câu chuyện trước, và cũng là người kết thúc. Nhưng lần này Trần Phương biết đây không phải do thói quen. Có mùi trầm lạ trong không khí. Không phải loại trầm bất cứ ai trong Xa Cách hay dùng. Người khác sẽ phải suy nghĩ lâu, Trần Phương thì biết, rằng đó là mùi trầm xông áo của tể tướng Tuấn Dũng. Huỳnh Nhi ắt hẳn đã gặp Tuấn Dũng, nên giờ tất cả những gì cô ta muốn làm chỉ là nhốt mình trong phòng, gặm nhấm dần những giây phút hạnh phúc.

Thờ dài. Tình yêu bị ngăn cấm, thật chẳng khác nào như bỏ 1 người đến chết đói. Để ngay cả kí ức về những món ăn ngon cũng đủ khiến người đó thèm muốn, thoả mãn chứ không cần phải là 1 bữa tiệc linh đình. Dưới đất trời này, sao lại có thể để thứ tình cảm tự nhiên nhất của con người bị bó buộc?

---

-Xem chừng trời đã yên rồi, tôi phải trở về thôi – Anh Quân hướng mắt ra cửa sổ, tay xốc lại áo.

-Anh đã phóng ngựa cả ngày hôm qua để đến đây, giờ lại quay trở về lúc nửa đêm về sáng thế này, liệu có ổn không? – Lê Thảo ngần ngừ, cô đã lo thu xếp sẵn 1 chỗ nghỉ nhưng Anh Quân không hề dùng đến.

-Tôi đã đến đây được, thì cũng có thể về trên cùng 1 con đường.

Anh Quân mở cửa, cảm nhận luồng gió mạnh thốc thẳng vào mặt mình. Rát. Hắn hít 1 hơi mạnh luồng khí buốt óc rồi bước chân ra khỏi quán. Hắn đã rời khỏi Vi Quân gần như trọn 2 ngày. Không có hắn, Trần Phương sẽ xoay xở thế nào? Hầu như tất cả mọi việc của Trần Phương đều do 1 tay hắn đảm đương. Nếu không có hắn…

-Anh Quân – Lê Thảo chạy đến, níu mạnh áo Anh Quân – tôi biết anh rất lo cho sư phụ, nhưng anh đã không nghỉ ngơi chút nào, và giờ đi đường cũng rất nguy hiểm.

Anh Quân chỉ im lặng, nhưng hắn bối rối không biết nên gỡ tay Lê Thảo ra hay nên “ra lệnh” cho cô bỏ hăn ra, làm cách nào để bớt phạm thượng đây?

-Không phải tôi có ý định cản anh – Lê Thảo nói tiếp – nhưng ít nhất hãy để tôi tiễn anh 1 đoạn cho an toàn đã, đợi tôi lấy áo khoác, được không?

Anh Quân bất ngờ trước những gì hắn nghe được. Hắn những tưởng cô sẽ ngăn hắn lại, nhưng không… Trước lời đề nghị của Lê Thảo, Anh Quân gần như không còn cách nào khác, phải đồng ý. Và cũng thật khó kiếm được 1 người hiểu việc Trần Phương cần hắn như thế nào. Bao nhiêu năm Lê Thảo chưa từng gặp lại Trần Phương, nhưng cô hiểu hết, rõ hết. Bằng cách nào, bằng cách nào mà 1 cô gái nơi thôn dã lại làm được điều này?

-Với tất cả tấm lòng, xin cảm ơn cô…

Lê Thảo mỉm cười trước Anh Quân. Ánh mắt cô được ánh nến trải lên 1 lớp màu hổ phách, biến nó thành màu xanh kì ảo mà chưa viên ngọc nào có thể có được, 1 màu xanh ấm nóng. Anh Quân nhìn thật sau vào đôi mắt ấy, với tất cả những gì hắn từng mong muốn, thì bây giờ hắn thực tâm mong mình sẽ không bao giờ quên đi màu mắt này…1 màu sắc hắn chưa bao giờ được thấy, 1 đôi mắt hắn chưa bao giờ chứng kiến thứ gì đẹp hơn…

Hai người lên ngựa, dò dẫm trong đêm và gió. Anh Quân đi thật sát bên Lê Thảo, chốc chốc quay sang sợ rằng cô sẽ bị gió thổi bay mất. Nhưng không, cô gái nhỏ ngồi vững và vô cùng kiên định, những lọn tóc vàng bị gió hất mạnh tung lên tung xuống.

-Anh biết không, Anh Quân – Lê Thảo nói, giọng nói mảnh như sợi chỉ len lỏi giữa những kẽ gió – tôi rất ngưỡng mộ anh. Tôi không thể chịu nổi cung cấm và đã chạy khỏi nó. Nhưng anh, không những bám trụ lại, mà còn làm điều đó toàn tâm toàn ý cho người khác. Tôi cứ nghĩ, thế gian này không thể có người khác tốt như vậy. Tôi phải thú nhận… tôi đã mong anh…ở lại…



...




darknovaGGC.blogspot.com
@thuyduongmm19

No comments:

Post a Comment