Phần 101: KANMIN-SAN
Hiashi
hướng đến Hanabi với ánh mắt đanh lại. Đó là lời cảnh cáo đanh thép khi cô bé
dám vung chuyện lên trước khi người mới đến gặp người cần gặp. Rồi ông đưa tay
trái lên ra hiệu cho tất cả im lặng và nói ngắn gọn:
-Neji,
Hinata, theo ta.
Câu
nói đó cũng đồng nghĩa với việc “những người khác không được can thiệp”. Thế là
Hanabi, mặt hơi tái đi, đứng im ở góc hành lang. Cô nhận thấy trước khi khuất
đi, Hinata cũng kịp quay lại nhìn mình và nở 1 nụ cười dù nó nhợt nhạt không diễn
tả được.
Theo
thứ tự, Hiashi đi trước, theo sau là Hinata và Neji, tiến vào căn phòng uống
trà cũng đồng thời được sử dụng làm nơi tiếp khách. Không ai bảo ai, cả 2 con
người trẻ tuổi kia bỗng nhiên gần như muốn nín thở khi đến gần với 1 thử thách
bất ngờ trước mặt.
Ngồi
trong phòng là nhóm 4 người, có vẻ dẫn đầu bởi 1 shinobi bịt mặt. Họ mặc áo
khoác, vẫn còn vương ở nếp gấp màu cát vàng. Và đặc biệt trên ngực shinobi đứng
đầu kia có chữ “Gió” – Kaze. Chữ này vốn chỉ nằm trên mũ của Kazekage. Mang
trên ngực chữ Kaze, đồng nghĩa với việc vai vế của người này không hề tầm thường
tại Suna.
-Thật
tạ lỗi, Kanmin-san – Hiashi nói – không có gì thất lễ hơn phải để anh ngồi đợi.
-Không
có gì – Kanmin đáp lại – là chính tôi nhờ sama đi tìm Hinata-sama mà. Xin hãy
thứ lỗi cho sự nôn nóng của tôi.
Giọng
của người khách không thể hiện đến 1 sắc độ dù là nhỏ nhất của sự phật ý hay
nôn nóng. Hiashi hơi nhíu mày, ngồi xuống và nói:
-Xin
anh đừng gọi Hinata là sama. Thật không phải.
Lúc
này Hinata và Neji mới dám ngồi theo. Cả 2 vẫn im lặng, không dám lên tiếng cắt
đứt cuộc đối thoại. Chính Hinata cũng không hiểu tại sao cha mình lại vội vã bắt
đầu nói chuyện thay vì để thời gian cho 2 người chào khách, vốn là 1 phép lịch
sự bắt buộc trong nhà.
-Nếu
Hiashi-sama đã nói vậy – người tên Kanmin có vẻ cười – cung kính không bằng
tuân lệnh. Hinata-chan, tôi là Kanmin, xin hân hạnh được gặp. Và người này là…?
Chất
giọng vẫn không bộc lộ chút cảm xút nào. Như băng, như tuyết.
Hinata
vội vã cúi đầu thi lễ.
-Hân
hạnh được gặp, Kanmin-san.
-Hân
hạnh được gặp, Kanmin-san, tôi là Neji Hyuuga, là…người hầu cận của
Hinata-sama.
May
mắn là Neji kịp nhớ giới thiệu về mình sau nửa giây hơi khựng lại. Đây là lần đầu
tiên anh xuất hiện trước 1 người lạ với thân phận như thế.
-Hinata
– Hiashi quay sang con gái mình, không hề mào đầu – Kanmin-san do chính
Ebizou-jiisama tại Suna tiến cử. Có vẻ như gia đình họ muốn kết thông gia với
chúng ta. Hôm nay họ mang lễ vật đến muốn cầu hôn con đấy. Ý con thế nào?
Hinata
há hốc miệng ra, ngay cả trong mơ cô cũng không nghĩ cha mình sẽ hỏi đến chuyện
này nhanh đến mức thẳng thừng. Với vị trí hiện tại trong gia đình và ngay trước
mặt khách khứa, chính cô cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải. Dĩ
nhiên… cô phải từ chối. Nhưng người cầu hôn còn đang ở ngay đây, chẳng lẽ cô lại
đáp trả ngay?
Neji
cũng ngạc nhiên trước cách hành xử của Hiashi, nhưng anh giữ thái độ điềm tĩnh
hơn, chen vào sau vài phút ú ớ của chủ nhân:
-Hiashi-sama
và… Kanmin-san, xin thứ lỗi Hinata-sama quá bất ngờ vì chuyện này. E là cần có
thời gian thích hợp hơn.
-Hinata!
– Hiashi bỗng nhiên mạnh giọng – trả lời xem nào!
-Con…con…
- Hinata hết quay sang Kanmin lại quay nhìn cha mình, cuối cùng tia mắt của cô
hướng đến Neji – con… cha à, con…
Thấy
tình thế trước mắt, shinobi bịt mặt vội vã nói:
-Hiashi-sama,
chuyện này… có lẽ nên để lúc khác. Hôm nay chúng tôi chỉ đến xin ra mắt và thỉnh
ý kiến của sama mà thôi.
-Thật
xin lỗi các vị - Hiashi dịu giọng, ánh mắt buông tha cho Hinata – đã phiền mọi
người phải vất vả đường xa giữa trời đông thế này. Tôi đã sắp xếp nơi nghỉ cho
các vị rồi, cảm phiền nán lại vài ngày để đứa con gái của tôi biết cách cư xử
cho phải đã.
Nói
đến đây, có lẽ đến 1 nửa những người có trong phòng nghĩ rằng người cần xem lại
cách hành xử của mình là Hiashi chứ không phải con gái ông.
Gió
bên ngoài thổi mạnh vào cửa khiến những tấm giấy dán căng lên.
Đoàn
người từ Suna cúi chào đáp lễ rồi đi khỏi phòng dưới sự chỉ đường của Hiashi. Chỉ
còn lại Hinata vẫn còn cứng cả người lại và Neji đang toát mồ hôi lạnh.
Ngay
khi cánh cửa sập lại, Hinata vội vã lao về hướng Neji và nhận ra anh cũng làm
thế với mình. Hai người không ôm nhau nhưng họ chỉ cách nhau có 1 đốt tay. Dường
như khoảng cách xa hơn chừng ấy 1 chút thôi cũng khiến họ không chịu được.
-Neji!
– Hinata thốt lên, cảm xúc đầy chặt len vào cái tên cô gọi ra.
-Hinata-sama
xin đừng quá lo lắng – Neji vội nắm lấy bàn tay đang huơ lên 1 cách vô thức của
người con gái quan trọng nhất đời anh – tôi tin chuyện này có nhiều vấn đề.
Chúng ta chưa biết gì về người tên Kanmin đó cả. Hẳn Hiashi-sama cũng nghĩ thế.
Được
hơi ấm truyền lại, Hinata cũng trở nên bình tĩnh hơn. Cô thở nhẹ, bắt đầu phân
tích mọi chuyện:
-Lạ
thật, cả thái độ của cha em nữa. Cha cư xử thật bất lịch sự, thật không giống
ông ấy chút nào.
-Không
sai, Hinata-sama. Tôi thấy dường như từ đầu đến cuối đều là mình Hiashi-sama nói
chuyện.
-Có
lẽ nào… cha cố tình như thế không, có phải thế không Neji? Ông làm thế để tránh
việc em phải tiếp chuyện với Kanmin-san.
-Hiashi-sama
không phải người nông cạn, tôi tin nhất định sama có lý do riêng. Khi nãy sama không
hề nói chúng ta trở về phòng, hẳn có ý muốn nói chuyện. Có lẽ 2 ta nên lưu lại
đây.
Hinata
gật đầu.
Lông
mày Neji nhíu lại. Anh thở dài. Hành động đó không qua được mắt Hinata. Cô biết
rằng ngay lúc này đây, anh cũng lo lắng như cô vậy.
Cô
rướn người tới thêm chút nữa để ngửi được mùi trên cơ thể, trên quần áo Neji, để
cảm nhận cả hơi ấm của anh. Đôi mắt trắng đang tràn ngập tình cảm nhìn lên Neji
như muốn đánh đắm anh trong đó.
Neji
không nói gì. Anh đưa tay vuốt tóc Hinata, áp má cô lên ngực mình. Cằm anh tì
nhẹ lên trán Hinata.
Thở
dài.
Người
có vẻ bình tĩnh nhất, thực ra không thể giấu nổi xao động trong lòng.
-Neji
– Hinata thì thầm - em nhất định không rời xa anh đâu.
Neji
cũng muốn đáp lại, nhưng lo sợ trong lòng anh bỗng nhiên dậy sóng.
No comments:
Post a Comment