Mar 4, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 7


Chương 7

Đeo mộng nào có được đâu
Thực tâm tuy nhỏ nhưng âu cũng là.

Tinh Túc rời khỏi Bang, Thiên Sơn như không thấy được sinh khí, giờ lại thường xuyên lui tới Tần Hoàng Địa Cung như để tìm đến hình bóng cũ của nàng. Hắn giờ chỉ ngồi trong góc, lầm lỳ, ánh nhìn thất thần khiến kẻ khác thấy cũng không khỏi động làm thương cảm ít nhiều. 

Giờ vắng bóng Tinh Túc và Đại Tiêu Dao, chỉ còn lại Tiểu Minh Giáo, Tiểu Tiêu Dao và Thiên Sơn 1 cõi. Chừng đoạn rồi Thiếu Lâm cũng tham gia giúp đỡ, mới hay hóa ra là chỗ quen biết thâm tình với Tiểu Tiêu Dao, Tinh Túc và Đại Tiêu Dao. Quả như thiên hạ đồn đại, tiếng tăm Tinh Túc nữ hiệp vang xa, Thiếu Lâm mỗi khi nhắc đến tên lại khẽ cúi đầu như chào. Nghe tên cũng như thấy người.

“Có duyên” – Thiếu Lâm cười khi nhìn tới Tiểu Minh Giáo.

-Tiểu cô nương a, không rõ giờ cô đã bình tâm được hay chăng? – Thiếu Lâm hỏi nhỏ khi hai người đi vào 1 ngách khác trong Tần Hoàng Địa Cung.

-Thiếu Lâm đại tăng, các hạ làm tăng nhân tu hành ẩn dật, không phải dính đến thế gian này nhiều thật tốt biết mấy.

Thiếu Lâm phá lên cười.:

-Tiểu Minh Giáo cô nương, không đơn giản vậy đâu! Thế gian đâu dễ gì vứt bỏ chữ “tâm”.


Vừa mới nói đến đó, Thiếu Lâm bị tấn công từ phía sau lưng bằng băng chiêu, vội mau chóng lên kị tham chiến, đồng thời bảo Tiểu Minh Giáo lui về phía sau. Vậy mới biết, cho dù có là tăng nhân cũng khó tránh tranh chấp giang hồ. Đời cho chữ “tâm”, phải chăng là để vướng bận u hoài?


Mất đi Thiếu Lâm, đội hình ở Tần Hoàng Địa Cung bị xao động. Tiểu Tiêu Dao 1 mình chống đỡ 1 cửa nãy giờ không có Nga My trợ sức giờ đã thấm mệt, nguyên khí hao tổn. lại thêm Thiếu Lâm bỏ ngỏ mất 1 cửa. Thiên Sơn tuy giờ đã mạnh nhưng lại chỉ thẫn thẫn thờ thờ như kẻ vô hồn. 4 cửa đã bị hổng mất 3, tình thế của Tiểu Minh Giáo và Thiên Sơn bây giờ ngàn cân treo sợi tóc. Chưa kể ngoài đám yêu quái còn có bọn thảo khấu giao tranh với Thiếu Lâm thừa lúc vị tăng nhân bận chống đỡ 1 lúc nhiều người, lẻn đến tấn công Tiểu Minh Giáo.

Tiểu Minh Giáo sức yếu biết không thể chống cự được lâu, cam tâm chịu kết cục, chỉ mong có là phút cuối cũng cầm cự được nếu Thiếu Lâm còn kịp quay lại hay Tiểu Tiêu Dao còn phá được vòng vây.

Nghĩ đến đâu, bỗng quên hết đau, thương trên cơ thể, nàng nhìn sang Thiên Sơn. Thấy hắn bị đánh trúng, thương tích mang đầy nhưng vẫn đờ đẫn chẳng hay. Cho hay, tâm trí không ở tại chốn này thì có là lửa thiêu da thịt cũng không còn biết đớn đau là gì.

-Khen cho huynh – Tiểu Minh Giáo lắc đầu – huynh với Tinh Túc tỷ quả là thực tâm vô cùng.

Đoạn đến bên Thiên Sơn, thu hút đám quái về phía mình. Nàng tay cầm thương, thi triển Huyết Trận Bát Phương. Lửa bốc thành cụm, hỏa khí ngùn ngụt bao trùm lấy bóng hình 1 tiểu cô nương nhỏ bé bên trong. Tiểu Minh Giáo nói với Thiên Sơn mà như nói với chính mình:

-Thiên Sơn huynh, coi như mạng này ta trả cho lần huynh cứu ta, huynh phải đối tốt với Tinh Túc tỷ của ta rõ chưa?

Nói rồi vận chiêu Lý Đại Đào Cương vào Thiên Sơn. Phàm Lý Đại Đào Cương khi đã thi triển chỉ cứu được 1 mạng người, nay cả Tiểu Minh Giáo và Thiên Sơn đã bị dồn vào góc kẹt thì cũng chỉ 1 người được cứu thôi. 

Người đó là Thiên Sơn.

Tiểu Minh Giáo thấy sức mình thực cạn, hoa mắt chóng mặt. Nàng ngẩng đầu lên mà mỉm cười. Có thể nhân gian sẽ coi nàng là kẻ ngốc. Chính nàng cũng không biết tự gọi mình là gì, chỉ đơn giản không muốn Thiên Sơn chết, cho dù phải đổi lại bằng cơ hội cuối cùng của mình. Ngó sang Tiểu Tiêu Dao thấy đang chống đỡ vất vả, khẽ hối hận đã không giúp được gì.

-Tiểu Tiêu Dao tỷ, tỷ bảo trọng.

Thấy máu trong người đang bị rút cạn đến những giọt cuối cùng, Tiểu Minh Giáo loạng choạng gục xuống. 


Tưởng đã về Địa Phủ, lìa xa trần thế. Không ngờ lúc Tiểu Minh Giáo mở mắt ra, vẫn thấy mình đang ở Tần Hoàng Địa Cung. Thì ra phút cuối Nga My cưỡi phượng đến hỗ trợ kịp thời. Thiên Sơn, Tiểu Tiêu Dao cũng vẫn toàn vẹn, thấy trong lòng nhẹ nhõm.


Duy chỉ có Thiên Sơn không hay biết điều gì vẫn đắm chìm trong nào sầu nào bi, ngồi đực ra ở góc.


Đột nhiên hắn đứng bật dậy, mắt sáng lên.

-Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ ra! Ở đó, nhất định ở đó!

Rồi vội vã lên kỵ phóng đi.

-Thiên Sơn huynh đệ đi đâu vậy? – Nga My gọi với theo nhưng không có tiếng trả lời.

-Hướng này – Tiểu Tiêu Dao nheo mắt – hướng này là đi đến Tháp Lý Mộc. 

-Tháp Lý Mộc?

-Tháp Lý Mộc là nơi các đại tỷ Tinh Túc, Đại Tiêu Dao hay tới lui để luyện tập đó.

Tiểu Minh Giáo nhìn theo hướng Thiên Sơn vừa khuất. Vừa trong cảnh sinh tử cận kề mà hắn không hay, trong đầu chỉ một mực nghĩ về Tinh Túc đại tỷ. Thế gian bao nơi chốn đẹp đẽ hắn cũng không màng, duy chỉ tâm niệm chỗ nào để tìm được Tinh Túc đại tỷ. 

Ngay cả trên người hắn có vết Lý Đại Đào Cương hắn cũng không rõ, mắt hắn giờ chỉ độc có hình bóng của Tinh Túc dù có là xa vời cách mấy.

Nghĩ đoạn, Tiểu Minh Giáo lặng im, tự hỏi mục đích của mình đến giờ để làm gì? 


Giọt nước mắt chưa kịp trào ra thì hỏa khí từ người nàng đã làm nó bay hơi mất.



Lại nói đến Thiên Sơn rong ruổi 1 mình đến Tháp Lý Mộc, đến trước chân tháp rồi chỉ đợi bước vào, bỗng thấy lòng xao động. Nếu giờ gặp lại Tinh Túc thì hắn biết nói gì, làm gì cho phải? Lẽ nào đem lý mà rằng đến chỉ để nhìn thấy Tinh Túc hẳn chẳng khác nào trò cười chê.

Còn đang phân vân, Thiên Sơn thấy tiếng gọi tên Tinh Túc của người khác sau mình.

-Tinh Túc muội à! Muội đang ở đâu đó?

Lấy làm lạ, hắn không khỏi buột miệng hỏi:

-Chẳng hay huynh là?

-A, người huynh đệ, chẳng hay các hạ có thấy Tinh Túc hiệp nữ ngang qua đây không? Ta là phu quân của muội ấy, mấy ngày rồi không thấy muội ấy đâu ta lo lắng vô chừng.

-Thì ra…huynh là Đại Minh Giáo.

-Các hạ biết ta?

-Cũng có nghe danh. Tại hạ Thiên Sơn, là bằng hữu lâu năm của Tinh Túc hiệp nữ.

Đại Minh Giáo cười mà rằng:

-Thì ra đều là chỗ quen biết cả, thật vinh hạnh. Tinh Túc sang Thất Phủ rồi ngày đêm rong ruổi, Lạc Dương lấy làm buồn lắm.

-Lạc Dương?

-Chắc các hạ lâu nay không qua lại giang hồ, phu nhân ta thích lên lầu cao của Lạc Dương ngắm hoa nở rồi đối ẩm làm vui. Lạc Dương tuyền dấu chân muội ấy. Giờ muội ấy bận rộn tối ngày, anh em bằng hữu hỏi thăm luôn, riêng ta làm phu quân nghĩ bụng cũng phải đến hỏi thăm.

-Huynh chỉ vì muốn chuyển lời của bạn bè cho phu nhân mà phải lặn lội đến tận đây sao? 

Trước vẻ ngạc nhiên của Thiên Sơn, Đại Minh Giáo vẫn không đổi sắc mặt, chỉ cười:

-Thiên Sơn huynh đệ, được gặp và trở thành phu quân của nàng ấy là hạnh phúc của ta. Người dù xa cách mấy nhưng tâm vẫn luôn dành cho nhau. Dù chỉ là chút nhớ nhung thoảng qua, chỉ có chút hơi hướm đọng lại, ta cũng đi tìm nàng ấy. Dù chỉ là mang cái khan ấm, nhắc uống chén trà, ta cũng phải tìm nàng ấy. Cho dù nàng ấy ở đây hay ở Ngân Ngai Tuyết Nguyên, ở Diêm Hồ hay ở Lâu Lan ta cũng sẽ đi tìm. Giống như ta biết chỉ cần yêu đái ta sứt chỉ, kỵ mã ta mỏi mệt thì dù ở xa đến đâu, nàng cũng sẽ đến với ta – Đại Minh Giáo nói đến đây, giọng trào dâng xúc động.

Thiên Sơn thấy lòng mình hơi nghẹn lại, khẽ rằng:

-Huynh với Tinh Túc thật là nghĩa trọng tình thâm.

-Thế gian nhẹ nhàng nhất và nặng nhất chính là “thâm tình”, đầu lưỡi nói ra thì nhẹ nhưng trong lòng luôn nặng gánh mang. Thiên Sơn huynh đệ, dám hỏi gầm trời này tìm đâu ra người với ta quan tâm thật tình đến vậy, có dời núi chuyển bể cũng sẽ chỉ tìm thấy 1 người như vậy thôi. Vậy thì sao ta có thể phụ người được?


Thiên Sơn nghe đến đây bèn lẳng lặng từ biệt Đại Minh Giáo. 1 công tìm đến Tháp Lý Mộc, nay lại 1 con đường dài trở về. Chắng trách sao Tinh Túc một hai không rời xa Đại Minh Giáo, cũng chỉ bởi vì dưới đất trời này chỉ tìm được 1 người như vậy thôi. Cũng đã là 1 thời với nhau, nhưng xem ra Thiên Sơn không có cái “thâm tình” trong mắt Tinh Túc. 


Thẳng về thành bang, Thiên Sơn lặng lẽ vào phòng. Nhìn mặt trời đang lặn, tự hiểu mọi thứ rồi sẽ đổi thay như ngày về đêm. Lắc nhẹ đầu, tưởng chừng bấy lâu nay hắn chỉ đi timg 1 nơi mặt trời không bao giờ lặn, chẳng trách thất bại, chẳng trách u sầu.

Nhìn mình trong gương, Thiên Sơn rút kiếm. Mái tóc dài của hắn trước giờ, cũng chính là để lưu giữ ngày chia xa Tinh Túc. Nay tất cả đã chìm vào quên lãng, tiếp tục còn có ý nghĩa gì?

Nghĩ vậy, Thiên Sơn đưa tay cắt đi. Những lọn tóc rơi lả tả xuống nền đất. 



Chưa kịp ngồi nghỉ, Thiên Sơn đã nghe tiếng hát văng vẳng bên ngoài giữa đêm khuya. Là tiếng của Tiểu Minh Giáo. 

3 comments:

  1. "đồng thời bào Tiểu Minh Giáo lui về phía sau",chị ơi bảo chứ không phải bào.

    ReplyDelete
  2. "đời cho chữ “tâm”",chị ơi chữ đời sau dấu chấm cần viết hoa.Chị nova kì này không có editor hả chị.Em thấy kì này hơi bị sai lỗi chính tả 1 chút.

    ReplyDelete
    Replies
    1. cảm ơn em ; ; đúng là fic này chị ko có editor ; ; em thấy chỗ nào sai thì nói chị liền nhé, cảm ơn em ;_; đã sửa những chỗ em nói

      Delete