Mar 18, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 9


Chương 9

Băng tan nóng vượt than hồng
Một thành cháy rụi vừa lòng nữ nhân

Tiểu Minh Giáo nói xong, tự thấy hơi xấu hổ, bẽn lẽn quay mặt đi chỗ khác, giả đò khơi chuyện:

-Huynh thu hoạch gai cho Đại Tiêu Dao tỷ đó à?

Không đợi Thiên Sơn trả lời, Tiểu Minh Giáo đã bật cười:

-Nội vụ sứ cũ của chúng ta trở thành Phó bang chủ mới của người ta. Bang chủ mới của chúng ta lại thành nô bộc thu hoạch gai cho Nội vụ sứ cũ. Thiên hạ thật là loạn!

Thiên Sơn nhận ra sự khôi hài, ngước lên nhìn Tiểu Minh Giáo chăm chú hơn cả khi nãy. Bất chợt, hắn hỏi:

-Tiểu muội, hôm nay muội chải kiểu tóc mới à?

-Huynh thật là – Tiểu Minh Giáo lắc đầu – muội lúc nào chẳng chải đầu kiểu Cẩm Sắt này.

-Huynh thấy khác mọi khi.

-Chắc tại bây giờ huynh mới biết muội có tóc. 

Tiểu Minh Giáo nhún vai, rồi ngỏ ý đến Thái Hồ để trồng gai phụ cho Thiên Sơn. Rồi nàng nhảy lên con sư tử trắng của mình, lao qua thành. Thành thì có hạn mà người thì càng lúc càng đông, bởi thế nên muốn thu hoạch trồng trọt gì cũng phải có chỗ, thậm chí còn phải tranh với người khác. Vùng Thái Hồ vắng vẻ, tuy hơi xa 1 chút nhưng vẫn còn chỗ, không phải xếp hàng chờ đến lượt.

Tiểu Minh Giáo phóng 1 mạch ra Thái Hồ, ngửi mùi của làng quê ngai ngái phả lên mặt. Sau 1 lúc lao động, nàng tới ngồi cạnh sư tử của mình nghỉ ngơi, đầu óc lại đắm chìm vào hương vị tươi mới của đồng quê, khác hẳn mùi trầm mùi xạ sực nức ở đô thành. Đang lim dim mắt, bất ngờ Tiểu Minh Giáo thấy đau nhói ở đầu. Nàng vội tăng nội công, nhảy lùi ra phía xa. Thì ra có 1 kẻ đi ngang thấy nàng nghỉ ngơi liền đến đánh.

-Này! – Tiểu Minh Giáo hét lên – ta có nợ nần gì mà ngươi lại đánh ta?

Nhưng tên kia chỉ cười khùng khục, vừa cười vừa ném 1 loạt ám khí vào Tiểu Minh Giáo. Tiểu cô nương đưa thương ra đỡ nhưng kẻ kia võ nghệ cao cường, đã khinh công ra sau, chém thẳng 1 nhát vào vai nàng. Tiểu Minh Giáo vừa đánh vừa lui, bị kẻ kia rút cả khí lực trong người. May thay vừa chạy đến cửa thành Tô Châu thì có quan quân đến đứng, kẻ kia vội lánh đi, không quên ném lại tiếng cười:

-Cô em đừng bén mảng đến Thái Hồ nữa không là ta giết đó! 

Tiểu Minh Giáo vừa đau vừa ức, cố nín khóc đi trị thương. Tình cờ ngang qua Thương hội của Tiểu Tiêu Dao Phụng Thánh. Phụng Thánh vừa thấy thế, vội vã chạy ra đỡ lấy Tiểu Minh Giáo:

-Tiểu muội, muội sao thế này? 

Tiểu Minh Giáo kể lại sự tình, tả lại nhân dạng kẻ đã đánh mình cho Tiểu Tiêu Dao nghe. Vừa nói dứt đoạn, Tiểu Tiêu Dạo đập mạnh tay lên bàn, tức giận:

-Rõ là 1 tên từ Anh Hùng Hội ỷ mình lớn mà ăn hiếp nhỏ, nghĩ mình giết hại vô số thì thiên hạ phải sợ. Anh Hùng Hội vốn tập trung người xuất chúng làm chủ võ lâm, chỉ vì không biết quản đàn em, loại gì cũng cho vào bang nên giờ chẳng ra thể thống gì cả! 

Nói rồi lập tức gửi chim bồ câu đi báo tin. Một lúc sau thì nhận được thư trả lời. Lời lẽ vừa ngạo nghễ vừa thô tục, rõ ràng chẳng coi Tiểu Tiêu Dao ra gì. Tiểu Tiêu Dao hàng ngày nói năng nhỏ nhẹ, cử chỉ như hạc biểu cảm như mây, thế mà bây giờ giận đến tái mặt. Chẳng nói chẳng rằng, dắt Tiểu Minh Giáo lên kị xông thẳng ra Thái Hồ. Thấp thoáng thấy bóng người ở xa, đi lại nghênh ngang, biết ngay là người mình tìm, liền quất ngựa lao đến mắng:

-Tên Hạ Lưu kia! Muốn chết rồi nên mới dám ngông cuồng như thế!

Kẻ kia chẳng sợ hãi gì, len lén ném 1 chùm ám khí tới thẳng mặt Tiểu Tiêu Dao. Rõ là không thương hoa tiếc ngọc. Chẳng ngờ Tiểu Tiêu Dao đưa quạt lên phẩy nhẹ 1 cái, tức thì bao ám khí rơi lả tả xuống đất như lá rụng. Bấy giờ hắn mới sợ, vội vàng lên ngựa chạy. Nhưng Tiểu Tiêu Giao phóng luôn ám khí định thân khiến hắn bị chôn chân, rồi tới dùng quạt tát liên tiếp vào mặt hắn.

Lúc đầu tên này còn đe dọa luôn miệng, đòi mách sư huynh trả thù.

Tiểu Tiêu Dao nghe đến tên, chỉ cười khẩy:

-Hỏi sư huynh ngươi xem bị ai đánh bại ở kì Tỷ võ Trạng Nguyên vừa rồi.

Bấy giờ nhìn thấy hoa đỏ cài trên ngực Tiểu Tiêu Dao, biết rằng đó là Tỷ võ Trạng Nguyên, vội khóc lóc van nài xin tha. Tiểu Tiêu Dao chẳng thèm dùng tay, lấy quạt đánh 1 trận thừa sống thiếu chết rồi thả cho hắn lết đi.

Tiểu Minh Giáo được trả thù cho, lấy làm hả dạ lắm, cùng Tiểu Tiêu Dao đến Lạc Dương trị thương. Bấy giờ Thiên Sơn cũng đến, tay cầm thần khí của Tinh Túc, cưỡi 1 con gấu trắng đi tới. Nhìn thương tích của Tiểu Minh Giáo, hắn nghiến răng, hỏi Tiểu Tiêu Dao:

-Phụng Thánh tỷ, ai dám ăn hiếp tiểu muội ta?

-Ta đã trừng trị hắn rồi – Tiểu Tiêu Dao thấy lông mày Thiên Sơn nhíu lại, biết hắn giận lắm, vội can – huynh không cần phải ra tay nữa, kẻo lại vạ sang người khác rồi chuốc tiếng oan.

-Ta chướng tai bọn nhãi ranh khoác bóng Anh Hùng Hội đi bắt nạt kẻ yếu lâu nay rồi, nay nhờ tỷ trả cho cái hận ấy, thực cảm tạ lắm. Nhưng còn cái thù riêng thì không phải tự tay ta trả, có là Thánh chỉ ta cũng mặc.

Nói rồi Thiên Sơn đi dò la, biết kẻ kia cũng tới Lạc Dương trị thương, bèn gửi tin đến Thiếu Lâm và Tiểu Tiêu Dao, mỗi người chấn 1 thành: Đại Lý, Lạc Dương, Tô Châu. Hễ kẻ kia ra khỏi thương quán xong, đi đến đâu ắt bị truy đuổi đến đấy. Tiểu Tiêu Dao biết không ngăn được đành lên kỵ theo hướng mà đi. 

Sắp đặt xong xuôi, Thiên Sơn đỡ Tiểu Minh Giáo lên kỵ cùng mình, hỏi:

-Sao muội bị ức hiếp mà không nói với ta?

-Thì giờ muội nói rồi đó thôi…

Thiên Sơn không đáp thêm, chạy thẳng từ Đôn Hoàng đến Nhạn Nam, hễ cứ thấy kẻ Hạ Lưu kia là lại lao tới đánh khiến tên đó sợ quá gọi hết lượt đàn em lẫn sư huynh ra cứu giúp. Sư phụ biết hắn ngông cuồng chỉ dửng dung đứng nhìn còn 1 loạt đám lâu la của hắn thì bị đuổi đánh khắp chốn. Tới Tô Châu thì Thiếu Lâm đứng chặn, thoát đến Đại Lý thì bị Tiểu Tiêu Dao dồn đón, chạy lại Lạc Dương thì Thiên Sơn truy đuổi quyết không tha. Cả thành Lạc Dương nhộn nhạo tiếng người la hét xin trị thương, náo động cả 1 góc đại Võ đài rộng lớn.


Tiểu Minh Giáo bật cười.

Thiên Sơn không quay đầu lại, nói:

-Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim. U Vương đốt cả thái bình thiên hạ chỉ để Bao Tự cười 1 tiếng. Giờ thấy Lạc Dương rực lửa, nàng vui rồi chứ?

-Đâu cần phải đến thiên kim? Huynh nhầm rồi, muội vui không phải vì huynh trả thù cho muội.

-?

-Muội vui vì thấy huynh chẳng lạnh băng chút nào. Huynh nóng như lửa thì có, nóng hơn cả Hỏa Thiêu Xích Bích của muội nữa.

Thiên Sơn im lặng 1 lúc, rồi tảng lờ như chưa từng nghe câu cuối cùa Tiểu Minh Giáo, hắn nói:

-Thần phiến của ta vẫn đang được rèn nên phải mượn tạm đao của sư phụ muội. Coi như là sư phụ trả thù cho muội, không phải ta đâu.

Nói xong lại ném ám khí về phía cửa ra Nhạn Nam, 1 tên đang định chạy trốn phút chốc nằm sóng soài. Vừa nằm vừa khóc lóc xin tha.

Bấy giờ Tiểu Minh Giáo sực nhớ, rằng nàng cũng chẳng biết tên Hạ Lưu ấy tên gì.

---

"Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim" (Ngàn vàng đổi lấy tiếng cười mỹ nhân) - câu thơ của Lý Bạch

No comments:

Post a Comment