Mar 18, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 8


Chương 8

Đong đầy 1 chén rượu cay
Lòng nghe thấy ấm dù heo may về

Thiên Sơn chạy đến cửa thành thì thấy Tiểu Minh Giáo đang thu hoạch tiểu mạch, miệng nghêu ngao hát.

-Tiểu Minh Giáo, muội đang làm gì vây?

Đoạn, thấy người Tiểu Minh Giáo toàn mùi rượu.

-Tiểu muội, muội uống rượu à?

Thiên Sơn lay mạnh, thấy người Tiểu Minh Giáo đứng còn chưa vững. 

-Huynh? Huynh ra phụ muội đó à?

Thiên Sơn cau mày, nghiêm mặt:

-Muội thôi đi, vào trong mau nếu không muội sẽ cảm lạnh đó.

Nhưng Tiểu Minh Giáo như không nghe thấy gì, lảo đảo bên đám cây nghiêng ngả.

-Huynh à, muội trồng được tiểu mạch….này!

-Muội trồng được cao lương rồi chứ đừng nói đến tiểu mạch.

-Chú mèo con, đi rửa mặt, meo meo meo – Tiểu Minh Giáo bắt đầu cất giọng hát.

Thiên Sơn bấy giờ không giữ được, lôi 1 mạch Tiểu Minh Giáo vào trong. 

-Thật là…muội vốn không uống được rượu, sao hôm nay lại uống?

Tiểu Minh Giáo ngồi vật vờ trên ghế, đầu tóc rũ rươi.

-Huynh à, tại vì mèo con buồn…

Thiên Sơn quàng cho Tiểu Minh Giáo 1 tấm áo khoác cho đỡ lạnh trong đêm, đoạn ngồi đối diện, cố gắng hiểu xem Tiểu Minh Giáo đang muốn nói gì. Tinh Túc vừa giao nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Minh Giáo cho hắn chưa lâu thì nay đã ra cơ sự này. Tắc trách, thật tắc trách.

-Muội nói ta nghe xem, sao muội lại thế này?

-Huynh à, mèo con buồn…

-Mèo nào?

Thiên Sơn vừa dứt lới, tức thì Tiểu Minh Giáo đứng dậy và đưa 2 tay lên dụi mắt, đoạn hát lại bài hát.

-Meo meo meo, rửa mặt như mèo…

Đến đây, Thiên Sơn không khỏi bật cười trước cảnh tượng khôi hài. Tiểu muội hay nghi kị, ít tiếng của hắn giờ nhộn nhạo chẳng khác nào mấy đứa nhóc còn chưa để tóc.

-Tiểu muội à, muội như thế này có lẽ còn vui hơn đấy.

-…đau mắt rồi lại khóc meo meo…

Đến đó, Tiểu Minh Giáo sà vào, vịn lấy vai áo Thiên Sơn, kéo mạnh như muốn làm ngã cả người lẫn ghế. Thiên Sơn vội ghìm lại, chưa kịp nạt thì đã nghe giọng mè nheo vang lên bên tai:

-Huynh à… huynh àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……

-…Sao đó tiểu muội? – Thiên Sơn cảm thấy như mình đang chăm lo cho 1 đứa trẻ hơn là 1 thiếu nữ, nghĩ vậy không sao nổi giận được.

-Muội muốn đi xem sao băng.

-Sao băng?

-Khi thấy sao băng, chỉ cần ước gì thì điều đó sẽ thành sự thật.

-Thật vậy sao? – Thiên Sơn lại cười. Hắn đang bị nghe chuyện cổ tích của 1 đứa con nít nằm trong than xác 1 thiếu nữ.

-Huynh không tin đúng không? – Tiểu Minh Giáo dứ thẳng nắm tay vào mặt Thiên Sơn, điều mà nàng không bao giờ dám làm nếu còn tỉnh táo – nói cho huynh biết, những gì muội ước trong lần gặp sao băng lần trước đều đã thành sự thật.

Tiểu Minh Giáo vật nài, lăn lộn trên ghế. 

-Huynh phải đi với muội, Thiên Sơn huynh, huynh phải đi với muội! 

-Sao ta lại phải đi?

-Bởi vì… bởi vì nếu hai người cùng đứng ngắm sao băng với nhau, nhất định sẽ đem lòng cảm mến người kia vô cùng tận. 

Thiên Sơn nghe vậy, khẽ chột dạ. Quay sang thấy Tiểu Minh Giáo như đang sắp khóc. 

-Bởi vì… huynh không thực tâm yêu thương muội… huynh phải đi ngắm sao băng với muội, vì huynh không yêu thương muội…

Thiên Sơn vội vàng đứng dậy, xoa đầu Tiểu Minh Giáo:

-Không phải vậy tiểu muội à, ta có yêu thương muội, ta rất yêu thương muội.

-Huynh nói thật không? – Tiểu Minh Giáo loạng choạng, chúi về trước khiến Thiên Sơn phải đưa tay ra đỡ.

-Thật. Ta yêu thương muội như muội là tiểu muội ruột thịt của ta vậy.

Tiểu Minh Giáo nghe đến đây, vội đẩy Thiên Sơn ra xa, òa khóc hu hu rồi tung cửa chạy đi mất.

Thiên Sơn vội đuổi theo, ra tận ngoài cửa thành, lại thấy Tiểu Minh Giáo nhặt những hạt tiểu mạch vương vãi, vừa nhặt vừa khóc.

Hắn thở dài. 

Lý do Tiểu Minh Giáo phải buồn, mượn tửu để quên sầu. Lý do nàng khóc. 

Hắn hiểu chứ.

Nếu biết cớ sự thành ra thế này, chắc đã không nhận lời Đại Tiêu Dao. Những tưởng sẽ chăm sóc cho Tiểu Minh Giáo đến cuối đời thay cho Tinh Túc, hóa ra lại làm khổ 1 lúc cả 2 người khiến 1 kẻ phải ra đi còn 1 người thì đau lòng vô kể. 

-Tiểu muội a, ta xin lỗi.

Hắn kéo Tiểu Minh Giáo vào lòng, thấy nước mắt nàng chảy xuống thấm ướt bên vai áo. Nhưng hắn còn có thể làm gì nữa đây?

-Muội biết, muội biết, rằng mọi chuyện không thể cưỡng cầu…. – Tiểu Minh Giáo nấc lên trong lòng hắn – huynh không thể… huynh không thể cưới muội…

Thiên Sơn xoa đầu Tiểu Minh Giáo, thấy lòng cay đắng khôn cùng. 

-Tiểu muội à… muội rất dễ thương, ta thực tâm rất yêu quý muội. Ta không muốn để muội phải buồn khổ chút nào.


Và hắn thực sự nói những gì hắn nghĩ.


Hồi lâu, Tiểu Minh Giáo lả đi, ngủ gục trong tay Thiên Sơn. Điều đó khiến hắn không khỏi mìm cười. Nàng y như 1 con mèo con. Nhìn Tiểu Minh Giáo ngủ, má ửng hồng, Thiên Sơn thấy thật khó mà rời mắt ra khỏi. Thần thái đáng yêu, như giận như vui. Buồn không tỏ mà hờn lại không giấu. Chẳng trách Tinh Túc bấy lâu không nhận đệ tử mà bỗng lại dẫn tiểu nữ này theo. 

Hắn đưa Tiểu Minh Giáo về phòng, chợt thấy trên bàn cây quạt ba tiêu. Tiểu Minh Giáo chỉ dùng trường đao và thương, tuyệt nhiên không dùng quạt. Vậy cây quạt này nhất định là dành cho…

Cách đây hồi lâu Thiên Sơn từng nói chuyện với Tinh Túc về cây quạt ba tiêu, 1 khi mang trên người sẽ đẹp đẽ oai phong vô cùng. Nhưng đó là chuyện của nhiều lúc trước, khi hắn vẫn còn là 1 kẻ mới ở bang này. Giờ thì hắn sử dụng cây quạt đẹp hơn và mạnh hơn nhiều, nhưng không rõ bằng cách nào Tiểu Minh Giáo đã tìm được cây quạt ba tiêu và giữ lại. 


-Tiểu muội à…. – Thiên Sơn không nén nổi cảm động, đến bên giường nơi Tiểu Minh Giáo say ngủ - dưới gầm trời này dám hỏi còn ai quan tâm thật tình đến ta như muội chăng?

Lại nhớ đến lời Đại Minh Giáo đã nói, Thiên Sơn bỗng thấy xúc động khôn cùng, lấy tay vuốt nhẹ má Tiểu Minh Giáo.


Sáng sớm hôm sau, Thiên Sơn vừa mở cửa phòng đã thấy Tiểu Minh Giáo đứng đó chực chờ, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp tham chiến.

-Thiên Sơn huynh – Tiểu Minh Giáo nhào đến – tối qua muội đã làm gì?

Không đợi cho Thiên Sơn kịp trả lời, nàng tiếp:

-Tối qua muội uống say quá muội không nhớ muội đã làm gì nữa, Thiên Sơn huynh, huynh phải nói cho muội biết. Tối qua muội có làm gì không? Muội có nói gì với huynh không? Muội có nói gì với mọi người không? Muội có thất lễ với ai không?!! Huynh mau trả lời muội đi!

Nhìn bộ dạng Tiểu Minh Giáo cuống quýt, Thiên Sơn bật cười. 

-Ta không biết gì hết, tiểu muội à.

-Huynh biết! – Tiểu Minh Giáo càng cuống – huynh cười vậy nghĩa là huynh có biết. Huynh à, mau nói cho muội biết đi, muội đã làm gì. Sáng nay muội tỉnh dậy thấy trong túi đầy tiểu mạch, ngọc cấp 2 của muội bị vứt vương vãi, chắc muội còn làm nhiều thứ lắm, nhiều thứ lắm!

Thiên Sơn lại phì cười. 

Thật hiếm khi nào hắn cười nhiều như vậy. 

Hắn bỏ ngoài tai câu hỏi của Tiểu Minh Giáo, ra Tô Châu trồng cây gai để lấy nguyên liệu chế tạo y phục cho Đại Tiêu Dao. Nhưng Tiểu Minh Giáo thì cứ lẽo đẽo theo sau, van nài hắn nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng Thiên Sơn phải nhượng bộ:

-Thôi được, nếu muội muốn biết. Tối qua ta và muội nói chuyện với nhau, ta biết việc muội trồng tiểu mạch và ta có nói cho muội biết rằng ta thực tâm yêu quý muội giống như muội là…

Nói đến đây, Thiên Sơn bỗng ngập ngừng. Những gì chính đầu môi chót lưỡi đã phát ra, sao giờ lại không muốn nữa?

-Giống như muội là gì, Thiên Sơn huynh? 

Thiên Sơn im lặng vài khắc, rồi nói với chất giọng điềm đạm nhất mà hắn từng có:

-Ta… ta đã nói với muội rằng…tình cảm không thể 1 sớm 1 chiều mà có. Hãy cho ta thời gian, khi ta và muội trở thành hảo hữu gần hơn, khi ta và muội hiểu nhau hơn, ta sẽ kết hôn cùng muội. 

Tiểu Minh Giáo sững người:

-Không phải…. không phải huynh vẫn coi tất cả chỉ như trò đùa sao?

Thiên Sơn lắc đầu. Đoạn, hắn cúi xuống ngắt 1 nhành cỏ Á Ma cài lên tóc Tiểu Minh Giáo. 

-Giờ ta không có hoa, sau này ta sẽ tặng cho muội 999 đóa hồng. 

Tiểu Minh Giáo không nói nên lời. Cảm xúc như đang xen lẫn hòa vào với nhau. Mắt long lanh trong ánh mặt trời hạnh phúc. Liễu Tô Châu xanh, nước xanh và bầu trời xanh sẽ làm chứng cho nàng hôm nay, cho nụ cười rạng rỡ của nàng hôm nay.

Tiểu Minh Giáo nhẩm lại trong miệng bài thơ nàng đã viết cho Thiên Sơn ngày trước.


“Gió thét mưa gầm lấn từng cơn, 
Bình chân đạp tuyết định giang sơn. 
Cho dù vạn dặm còn xa cách
Ấm áp lòng chàng thiếp mang ơn…”


Rồi nàng đưa tay chỉnh lọn tóc lại và nói:

-Huynh biết không, cho dù tình cảm của huynh không dành cho muội, cho dù trải qua nhiều thời gian nữa mà muội vẫn không thể lọt được vào đáy mắt huynh, thì chỉ cần hảo ý của huynh cũng làm muội đủ hạnh phúc rồi. Thậm chí cho dù huynh không có ý đó, thì muội…cũng không hề hối hận đâu.

Đoạn, nàng mỉm cười, tay cầm thương chắp sau lung.

Thiên Sơn thấy nụ cười như làm lu mờ cả ánh dương ở Tô Châu. 

No comments:

Post a Comment