Jan 31, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 1


Chương 1

Lẽ nào nhân thế đổi xoay
Lửa băng hội ngộ, xuân này có chăng?

Thành Lạc Dương vào xuân. Trăm hoa đua nở, chim chóc thay nhau kéo về. Vốn là thiên nhiên tạo thế cho ái tình, vậy mà ở lầu cao của thành lại có 1 tiểu cô nương không màng đến tình cảm lứa đôi.

Minh Giáo cô nương xét tuổi cập kê cũng đã tròn mà ngày ngày chỉ lo phiêu bạt giang hồ, học nấu ăn trồng trọt, đi nhặt nhạnh những món đồ nhỏ lẻ làm trò tiêu khiển qua ngày. Điều đó khiến sư phụ của nàng không khỏi lo nghĩ.

-Tiểu Minh Giáo à, tuy thầy trò ta mang danh nghĩa vậy nhưng xét tuổi tác và thân tình thì chỉ như tỷ muội một nhà. Ta thật lo lắng cho muội. Hết ngày này đến ngày khác muội đi chơi lang thang rồi bị kẻ khác ức hiếp. Sẽ có ngày ta không có ở đây, các huynh đệ tỷ muội không thể canh chừng muội mãi mãi được. Muội cũng phải tìm chốn nương thân thôi.

-Tinh Túc tỷ à – vị tiểu cô nương khẽ chau đôi mày, không giấu đi phiền muộn – muội thật phiền tỷ tỷ suốt ngày bảo ban lo lắng. Nhưng thân muội như hạt mưa sa, đã quen 1 mình lang thang đây đó. Vả lại, muội không muốn phải mãi mãi lệ thuộc vào tỷ và mọi người, muội muốn tự tìm vị thế cho mình trên giang hồ, dù là nhỏ thôi, cũng được. Muội cũng muốn được như tỷ, hành tẩu giang hồ được mọi người kính trọng, không muốn phải chui rúc núp bóng kẻ khác.


Nghe đoạn, Tinh Túc hiệp nữ chỉ biết thở dài. Sẽ còn quá nhiều để đồ đệ của nàng hiểu được sự quan trọng của liên hệ thế nhân, để hiểu rằng cương phải có nhu, để biết đoạn trường ngày sau không phải chỉ có cái mạnh chiến thắng cái yếu. 

-Thôi được, cũng vừa may có dịp bang hội quần hùng, muội theo ta xuống Yến Vương Cổ Mộ 1 chuyến. vừa để tập luyện vừa để muội biết thêm.

Nghe đến đó, Tiểu Minh Giáo không khỏi háo hức. Nàng vội vã chạy theo đại tỷ - sư phụ của mình. 

Yến Vương Cổ Mộ là vùng đất u mê tĩnh mịch. Là nơi khí âm tích tụ lại nhiều năm, nơi bọn lục lâm thảo khấu chọn làm chỗ dung thân và cũng là nơi không hiếm loài yêu ma quỷ quái kéo bầy đàn xây tổ. Hấp thụ âm khí, chúng trở nên mạnh và tàn bạo hơn rất nhiều. Điều đó khiến cho việc 1 mình xuống Yến Vương Cổ Mộ là điều không thể đối với Tiểu Minh Giáo. Chẳng trách nàng hân hoan đến vậy.

Chuyến đi lần này có cả bang chủ - sư phụ nàng lẫn nội vụ sứ cùng tham gia. Đi giữa 2 cao thủ nhưng lòng Tiểu Minh Giáo vẫn hồi hộp khôn cùng. 


Bỗng nàng thấy lạnh sống lưng mình.


Kì lạ, dưới cổ mộ sâu thẳm, làm sao lại có thể có gió lùa vào?

Tiểu Minh Giáo quay ra sau và thấy 1 bóng người bước sát theo mình. Hắn ta thân thủ khác thường, chân nhẹ như mèo bước trên sàn, tuyệt nhiên không nghe tiếng động gì khác.

-Tỷ tỷ… tỷ tỷ à…

Nàng khẽ run nhẹ, mắt không dám rời hắn ta. Cơ thể nàng không cử động được. 

Hắn sẽ giết nàng? Sẽ ném ám khí? Sẽ phóng chiêu? Trong đầu nàng hiện ra muôn vàn câu hỏi.

-À…- Đại Tiêu Dao xuống kỵ, khẽ cười – Tiểu Minh Giáo đừng sợ, đó là Thiên Sơn vị huynh đệ tốt của ta. Hắn có ý muốn trú ngụ ở bang ta nên chúng ta dẫn hắn đi chung quanh cho biết. Vị hảo huynh đệ xin đừng chê tỷ muội ta đối đãi không tốt, lại gần đây và cùng luyện tập nào.

Bấy giờ gã tên Thiên Sơn mới bước ra khỏi bóng tối. Nhĩn kĩ lại thì hắn chẳng có gì đặc biệt, người không một mảnh giáp, vũ khí chỉ là 1 cây quạt rẻ tiền mua ở 1 quán hàng vô danh nào đó. 

Có lẽ khí lạnh ở Yến Vương Cổ Mộ đã làm Tiểu Minh Giáo bị ảnh hưởng rồi. 1 gã tầm thường thế này thì đâu thể có nội lực đủ mạnh để ảnh hường đến chung quanh kia chứ?

Thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Minh Giáo quay lưng lại với gã mới tới, hăm hở đi nhặt nhạnh những mảnh vụn từ quái vật rơi ra. Có nhiều người nói nàng trẻ con, nàng chỉ đơn giản không thể bỏ thói quen này. Đặc biệt đôi lúc sẽ có những viên ngọc tàn tích rơi rớt ra và với Tiểu Minh Giáo thì đó là những viên ngọc đẹp nhất thế gian này. 

-Thiên Sơn huynh đệ, xin hãy ngừng tay!

Tiếng hét của Đại Tiêu Dao vang lên. Đang đoạn Thiên Sơn cho dù trên người không có trang bị vẫn đường hoàng xông ra giữa những con quái vật đói ngấu. Kẻ lãng tử sẽ gọi đó là lòng can đảm nhưng Tiểu Minh Giáo biết đó là sự ngốc nghếch thì đúng hơn. Và thậm chí cho dù nội vụ sứ đã lên tiếng, hắn ta thậm chí vẫn chẳng dừng, để rồi bị đả thương vô số.

-Thật phiền muội quá Tiểu Minh Giáo nhưng muội có thể về bang, phái Nga My đến đây cho ta không? Ta thật chẳng thể để hắn ta 1 mình được. 

Hậm hực nhưng đành nghe lời, vị tiểu cô nương phải rời chỗ tập luyện mơ ước chỉ để tìm người cứu chữa cho 1 gã lang bạt mới đến. Hắn thật là 1 kẻ không biết điều! Uổng công các tỷ tỷ đã lo lắng cho hắn. Mà hắn cũng đâu phải cao thủ gì mà dám cái lời các vị tỷ tỷ cơ chứ. Thật to gan! Thật ích kỉ!

Ngàn vạn lời trách móc bị ném tới gã Thiên Sơn mà nếu mỗi lời là 1 lưỡi kiếm có lẽ hắn ta cũng phải bỏ xác lại nơi này. Nghĩ vậy, Tiểu Minh Giáo tự thấy vui lên và lại bám theo các đại tỷ, gần như quên hết sự có mặt của kẻ lạ mặt.


Một luồng khí lạnh nữa xuyên qua người tiểu cô nương nhưng lần này cô không có thời gian để định thần nữa, 1 con nhện độc trốn được ánh mắt các sư tỉ đã nhảy chồm lên người cô. Những cái chân to như cột nhà đè nghiến cô xuống sàn. Tiểu Minh Giáo với lấy cây thương bên cạnh đâm ngược lại vào lưng con quái khiến nó phải buông cô ra.

Thoát được thế hiểm nhưng nàng biết với công lực yếu ớt thì khó lòng thắng nổi con quái trong chớp mắt, nếu như có đến 2 con thì…


Đoạn, thêm 1 con nữa xuất hiện. Hai đại tỷ bận xuất chiến phía xa hẳn đã lơ là phía nàng. Cho dù muốn tồn tại hay phá vòng vây, nàng cũng phải tự lực lần này thôi.


Mím môi, Tiểu Minh Giáo nắm lấy cây thương trong tay, đồng thời vận nội công. Hỏa công của nàng yếu sức phải đánh liên tục trong khi khí nàng sắp cạn. Vào thế bí, Tiểu Minh Giáo định sử dụng tuyệt chiêu môn phái Lý Đại Đào Cương để chấp nhận chết đi 1 lần, thể xác đau đớn như bị ngàn vạn kim châm để sau đó hồi sinh lại sau khi lũ quái đã bị đánh tan hoặc tưởng rằng nàng đã chết mà lui ra xa.

Tiểu Minh Giáo đưa tay cao lên trời, tập trung hết sinh lực vào các huyệt đạo, dồn dương khí lên 2 đầu ngón tay.


Nhưng chưa kịp xuất chiêu thì đã nghe tiếng vọng đến ngay sau nàng:

-Ưng Kích Trường Không!


Dứt lời, 1 luồng băng lạnh lao đến, đẩy lùi quái nhện ra sau. Bị đánh bất ngờ, lũ quái hoàn toàn chú tâm đến mục tiêu mới. Như chỉ chờ có vậy, Thiên Sơn lao đến chắn trước nàng, tay xòe quạt giơ lên không ngừng xuất chiêu. 

Bọn quái bị đòn đau càng hăng máu, vừa lùi về 1 chút đã hùng hổ lao lên lại. Thiên Sơn lách mình khỏi những chiếc răng nhọn, thân thể uyển chuyển tựa như đang lướt trên băng. 

Nhưng lợi thế đó bị dập tắt khi Thiên Sơn bị dồn vào góc kẹt. Từng cái răng nanh nhọn cắm vào người hắn, tuồng như nghe rõ tiếng thịt bị nghiền nát.

Tiểu Minh Giáo thấy vậy vội vã lao đến, đánh liên tiếp, không ngừng kêu lên:

-Thả huynh ấy ra, bọn ngươi thả huynh ấy ra!


Tưởng như tuyệt vọng, may thay Tinh Túc và Đại Tiêu Dao phi thân tới. Lẹ làng trong vài chiêu, 2 con quái đã gục ngã. Nhưng Tiểu Minh Giáo không màng đến việc nhặt nhạnh gì nữa, nàng lặng lẽ đến trị thương cho Thiên Sơn. 

“Cảm ơn huynh đã cứu ta” – nàng thật muốn thốt ra câu như vậy, nhưng chẳng hiểu sao môi nàng lại không thể cử động. 

Tiểu Minh Giáo chờ đợi những lời trách phạt hay mỉa mai. Nhưng lạ lùng thay tất cả nàng có chỉ là sự im lặng. Thiên Sơn không nói không rằng, đứng im như 1 pho tượng.


Thiên Sơn ư? Một kẻ thú vị đấy - nàng nghĩ – có lẽ ta nên theo dõi hắn nhiều hơn.

No comments:

Post a Comment