Phần 97: CẨM TÚ CẦU
Chouji lần mò đi trong con ngõ nhỏ chật hẹp, cố gắng tránh những
thùng rác chật cứng đang chen chúc nhau. Cuối cùng khi đã lách được đến đoạn cuối
ngõ, nơi có 1 mái hiên nhô ra, anh mìm cười:
-Tìm được cậu rồi, Shika.
Trong cái góc kẹt đó, Shikamaru đang phì phèo những làn khói trắng
đục, dùng những thùng gỗ cũ làm ghế ngồi. Anh không nói gì, chỉ nhích sang 1
bên chừa chỗ cho bạn mình.
-Đây đúng là nơi cậu thích nhất vào mùa đông mà – Chouji ngồi bệt
xuống, lấy ra 1 túi hạt dẻ còn nóng và chìa ra cho bạn mình – chỗ này tụi mình
hay chơi trốn tìm khi còn bé.
-Ừm, có mỗi cái góc này là chẳng thay đổi gì cho dù người ta đã
xây mới cả con phố. Thật lạ phải không?
-Có gì lạ đâu, cho dù nó có khác đi thì trong mắt mình và cậu nó vẫn
y xì như xưa thôi.
Shikamaru thở ra 1 làn khói nghịch ngợm. Nó như nheo mắt với anh
trước khi trườn lên trên cao. Chỗ này đây, chính là nơi anh và Chouji đã bầu bạn
lần đầu. Chẳng biết bao lần 1 thằng nhóc lắm điều đã đứng ra bảo vệ cho 1 cậu
bé béo tròn ục ịch luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt. Thật nực cười, ngay từ
khi còn là trẻ nhỏ, con người ta đã có thói quen chọn bạn bè theo lợi ích của
mình, để rồi tự cho mình cái quyền lãng quên đi những cá nhân mà họ cho là kém
cỏi hơn.
-Này, cho cậu – Chouji lấy từ trong túi ra 1 mảnh giấy.
Shikamaru đón lấy với tất cả sự ngạc nhiên không thể che giấu. Đó
là tấm ảnh của Temari. Khuôn mặt anh đỏ bừng lên, đôi mắt trợn trừng. Đáp lại,
Chouji chỉ thản nhiên lôi tuột cái ví trong túi bạn mình ra rồi lắc lư nó trước
mặt thân chủ khốn khổ.
-Ví của cậu thiếu ảnh con gái nên mình cho cậu 1 tấm đấy!
-Khỉ thật, cậu rõ là…
Shikamaru làu bàu nhưng vẫn giật lại cái ví rồi nhét tấm ảnh vào
đó với thái độ lén lút không cần thiết khi Chouji có thể nhìn thấy việc anh
đang làm rõ rành rành. Xong việc, cậu trẻ lười biếng ngả hẳn người về sau, dựa
lên bức tường đá lạnh ngắt.
Chouji vừa nhóp nhép nhai vừa bắt chuyện, thói quen của cậu từ trước
đến giờ:
-Thế là cậu yêu cô ấy thật rồi à?
-Y…Yêu ai cơ?
Có người bỗng giật thót mình. Ôi cái sự thật, cho dù nó có thật thế
nào đi chăng nữa thì vẫn không tránh khỏi mang đến cho người ta sự cuống quýt,
ngại ngùng như đứa trẻ lần đầu bị bắt gặp đang mặc lén bộ quần áo rộng thùng
thình của cha mẹ để tập làm người lớn.
-Temari – Chouji chậm rãi nói. Cậu biết bạn mình, nên vẫn giữ thái
độ bình thản như đây chỉ là 1 cuộc tán gẫu thông thường mà thôi.
Shikamaru xoay mặt sang bên, không muốn để lộ khuôn mặt đang nóng
bừng như có 1 ngọn lửa liếm từ từ lên. Chàng trai trẻ đáp bừa để cho qua, dù thực
lòng muốn sẻ chia cái cảm giác đang được vun vén dần trong lòng:
-Cũng giống như cảm giác của cậu với Ino thôi!
-Nhưng mình khác, Shika. Ino lúc nào cũng ở đây và đối xử tốt với
mình. Còn Temari thì ở cách xa cậu quá.
Vừa nói Chouji tỉ mẩn tách vỏ 1 hạt dẻ như sợ làm mạnh tay quá nó
sẽ đau.
-Với cả, Temari đã 19 tuổi rồi. Cô ấy chắc chắn đã có người ngỏ lời.
Chắc cậu lo lắm?
-Làm gì có, mình đâu có lo!
Shikamaru đáp lại với cái giọng hậm hực. Điếu thuốc chưa cháy hết
bị ném thẳng xuống tuyết, tắt rụi.
-Thế này nhé – Chouji tiếp, tảng lờ lời phủ nhận anh vừa nghe –
cha mình nói rằng Danzo-san sắp lên đường đi dự cuộc họp các Kage. Trong số những
người hộ tống ông ấy có Hohato Hyuuga. Temari cũng đi theo Gaara đến đó.
-Sao cơ? – Shikamaru bật dậy – Danzo-san? Ở vị trí Hokage?
Chouji gật đầu, giọng buồn thiu:
-Hokage-sama vẫn chưa tỉnh lại nên trong cuộc họp vừa rồi mọi người
đành nhất trí chọn Danzo-san tạm thời thế chỗ.
-Thảo nào tối qua cha mình họp về lại căng thẳng như vậy.
-Lần này tất cả chúng ta đều bình an là nhờ Hokage-sama. Mình thật
hi vọng Hokage-sama sẽ bình an…
Bàn tay ú nần lẩy bẩy theo giọng nói khiến những hạt dẻ vẫn chờ cơ
hội đó vội tận dụng để thả mình rơi thụp xuống tuyết. Shikamaru thở dài, đặt
tay lên vai bạn thân nhất. Chouji lúc nào cũng vậy, tỏ ra thản nhiên 1 cách thật
dịu dàng để che giấu sự thương cảm trong lòng.
-Tsunade-sama rồi sẽ khoẻ lại thôi, đâu có thể nào 1 sannin lại bị
quật ngã vì kiệt sức được.
Chouji gật nhẹ đầu, lật đật cúi xuống nhặt lại thức ăn vặt bị rơi.
Trấn tĩnh lại rồi, anh liếc nhìn vào góc ví thò ra từ túi quần Shikamaru rồi
quay lại chủ đề chính:
-Thế nào? Cậu muốn gửi gì cho Temari?
-Mình chả biết nữa… - Shikamaru đáp, quên hẳn cả cảm giác sượng
sùng khi nãy.
-Cậu không biết cô ấy thích gì sao?
Câu hỏi này chẳng khác nào đánh đố chàng trai trẻ nhà Nara. Anh chỉ
biết là Temari ghét mực, thế nên cô cứ cố tọng thật nhiều mực vào mồm. Và gì nữa
nhỉ? Thích ra lệnh và bắt nạt anh. Nhưng nếu những thứ ấy mà có thể biến thành
1 vật có hình thù để gửi thì chắc anh đã bị cán bẹp như tờ giấy dưới hàng tấn
những thứ hữu hình tên là “bắt nạt”, hoạnh hoẹ”.
-Nói thì dễ thật, cứ như cậu cũng biết Ino thích gì ấy.
-Tất nhiên rồi – Chouji tươi lên, nhưng rồi nụ cười lại tắt.
-Thế sao cậu không tặng thứ ấy cho Ino?
-Mình không tặng được – Chouji xụ mặt – vì Ino thích nhất là những
anh chàng đẹp trai.
Vừa thấy tức cười với nhận định mà phải nói là không sai ấy, vừa
thấy tội nghiệp cho bạn mình, Shikamaru không nói gì thêm. Nhưng 1 ý nghĩ len lỏi
ngay vào óc anh như kẻ đang ngứa được gãi đúng chỗ. Phải rồi, Ino, sao anh lại
không nghĩ đến sớm nhỉ?
---
Cô gái xinh xắn với mái tóc vàng óng làm lu mờ cả sắc rực rỡ của
những cánh hoa chung quanh ngẩng đầu lên, khoe đáy mắt trong veo:
-Chuyện gì? Cẩm tú cầu núi ư?
-Phải – Shikamaru đáp, tay vẫn chỉ vào những cánh hoa nhỏ xinh
quây lại bên nhau kết thành 1 hình tròn thật lớn. Mặc dù anh cố tình nhìn về hướng
khác, cứ như là cái chân nó tự bay đến đây chứ anh chẳng liên quan gì đến nó cả!
Đôi mắt xanh chớp lấy chớp để 1 lúc với tất cả sự ngạc nhiên tột độ
mà bây giờ nếu như trời có đổ giông khi đang nắng cũng chẳng làm Ino thấy bất
ngờ hơn. Đôi môi chúm chím bĩu ra, khoe sắc hồng xinh xinh:
-Cậu đúng là…1 bông thôi thì lời lãi thế nào được!
Ino khẽ nguýt rồi phẩy tay ra ý khinh thường cái ví tiền eo hẹp của
Shikamaru dù chính bàn tay ấy chọn 1 bông đẹp nhất đưa cho anh.
---
No comments:
Post a Comment