Jan 2, 2013

Phần 95: 1 NGƯỜI KHÁC?



Phần 95: 1 NGƯỜI KHÁC?

Sakura đã ra về. Con gái, thật là lạ. Thay vì tìm cách giải quyết vấn đề, kêu gọi sự tự chủ và mạnh mẽ như những bậc nam nhi thì họ lại tìm cách làm dịu đi nỗi buồn bằng cách san sẻ tình cảm cho nhau.

Sakura nói lời xin lỗi. Hinata biết rằng lời đó dành cho chuyện về Naruto, về lần cậu đến thăm cô ở trạm xá sau khi Pain tấn công. Nếu như bình thường, có lẽ Hinata đã vội vã bảo “không phải chuyện ấy đâu” với bàn tay nhỏ xua loạn lên. Nhưng vào lúc này thì tất cả những từ ngữ trong cô đã bị kéo lại bởi những cục chì trong cõi lòng sâu hun hút.

Những gì bạn mình đã nói, Hinata gần như không để lọt vào tai bất cứ câu chữ nào ngoại trừ 3 chữ “bị bỏ lại”.

Bị bỏ lại…


~~~


Trong âm điệu thê lương của tiếng gió rít, người nhà Hyuuga lẳng lặng trở về nhà sau tang lễ, giấu mình trong những tấm áo đen như để che đi tâm sự về người đã khuất.

Lễ tang của Hizashi Hyuuga.

Neji lẳng lặng bước đi, khuôn mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Người ta nói rằng thằng bé đã hứng chịu quá nhiều. Cha mất và người mẹ thì bỏ đi biệt tăm, trước cả khi thi thể chồng mình được chon cất. Chỉ sau 1 đêm, Neji Hyuuga bỗng trở thành 1 đứa trẻ mồ côi.

-Niisan…

Hinata tiến lại gần Neji khi cậu bé đang đứng trong góc vườn nhỏ nơi 2 nhóc thường đến chơi. Hinata muốn tìm cách an ủi anh họ mình và chẳng hiểu sao trong thâm tâm cô bé tin rằng sẽ tìm được Neji ở đây.

Neji chỉ liếc nhìn, rồi ném xuống trước mặt Hinata mấy món đồ chơi nho nhỏ.

-Những thứ này ta trả lại ngươi – cậu nói trong nước mắt – chỉ vì ngươi mà cha ta đã chết. Đáng lẽ cha ta đã không phải chết.

-Neji-niisan…?!!

-Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Ta hận Tông Gia! Ta hận dòng họ này!

Neji hét lên, đôi mắt đục ngầu nhìn như muốn bóp nghẹt Hinata.

Như nắng chiều vội vã chạy trốn khi cơn mưa giông ập đến, cái bóng của Neji cũng trở nên xa dần và trong tích tắc, nó biến mất.

Chỉ còn lại cô bé Hinata đứng lặng ở sân nhà.

Bị bỏ lại…


~~~


Khi xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy…

Vì tình yêu, vì hận thù, cuối cùng Neji cũng rời xa cô…

Mới nghĩ đến đây, nước mắt của Hinata lại chực trào ra.

Trong lòng cô, cồn cào như 1 cơn lốc xoáy nhưng lại lạc lõng như 1 vực sâu. 1 cái gì đó thật bẽ bàng, thật… đau.

Hinata lảo đảo đứng dậy. Ngay cả không khí trong phòng này cũng khiến cô nghẹt thở không kém gì trong hầm than. Những đợt gió lạnh lùa vào khiến từng đầu ngón tay của cô tê dại.

Nhưng… nó vẫn còn tốt hơn là cảm nhận những lưỡi cưa mỏng mảnh đang xén dần từng miếng một trong người.

Từng bước chân lần mò ra ngoài, đến nơi nào lạnh lẽo nhất, nơi có thể làm ngưng lại những xót tái trong lòng bằng băng giá như người ta đông lạnh những con cá đang giãy chết.


Vì Neji đã ở bên cô rất lâu…


Hinata cắn chặt môi. Không, cô lại nghĩ đến Neji nữa rồi. Mái đầu lắc nhẹ như tìm cách hất tung hình ảnh ấy ra ngoài.

Bất chợt 1 giọng nói vang lên sau lưng cô:

-Hinata-sama, trời lạnh đấy.

Máu trong người Hinata như đông cứng lại khi nghe giọng nói ấy. Sự đời vốn thật trở trêu, quá nhẫn tâm khi đem tới trước mắt thứ ta không muốn đả động đến và cũng quá rộng rãi khi thứ ấy lại là điều sâu thẳm trong tâm hồn ta mong muốn nhất.

Hinata thấy khớp cổ như bị cứng lại. Cô chầm chậm quay lại trong khó nhọc. Đôi môi khô đắng bỗng như mềm đi khi từng chữ nhẹ nhàng vang lên:

-Niisan…

Khóe môi run run, Hinata cố gắng mở mắt thật to, để chắc chắn về thứ mà cô đang nhìn thấy.

Phải, cô không chiêm bao, cô không nhầm. Đây rõ ràng là Neji. Là Neji-niisan của cô. Là dáng người quen thuộc, bờ vai quen thuôc, giọng nói cũng quen thuộc, tất cả đều là Neji-niisan!

Neji đứng lặng đi vài giây, sau đó anh khẽ lên tiếng, giọng nghẹn đi không rõ vì gió vì lạnh hay vì anh đang có tâm sự gì:

-Hinata-sama, xin sama hãy giữ gìn sức khỏe. Hãy vào trong đi.

-Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, Neji-niisan.

Hinata đáp, rành mạch 1 cách bất ngờ. Có lẽ vì đó là câu nói quen thuộc của cô dành cho anh? Cũng giống như việc anh lo lắng cho cô cũng đã là 1 điều hiển nhiên vẫn tồn tại từ trước đến giờ?

-Tôi chỉ mong sama giữ gìn sức khoẻ.

-Anh cũng nên cẩn thận cho bản thân, niisan, người anh đầy tuyết kìa – Hinata nói, bất chợp cúi gằm xuống sau khi cô nhận ra ánh mắt mình đang phủ lên toàn bộ người Neji.

-Để sama phải quan tâm, thật phiền sama.

-Nhưng có lẽ… - 2 bàn tay nhỏ nắm lại để cố gắng giữ chúng khỏi run giờ lại lẩy bẩy bám vào nhau – có… lẽ không thể thế mãi được đúng không?

Hơi khó khăn để nghe được hết trọn vẹn cả câu khi Hinata nói ra với 1 nỗi xúc động lớn trong mình. Neji chỉ nghe chữ được chữ mất.

“Không thể mãi mãi”? Điều đầu tiên Neji có thể nghĩ đến là lời nói của Hiashi. Anh cố nén tiếng thở dài trong lòng mình trước khi để cho lời đáp bật ra theo cách tự nhiên nhất:

-Nếu sau này có 1 người khác thay tôi ở bên sama, tôi hi vọng người đó sẽ chăm lo cho sama thật tốt…

-Anh nghĩ vậy thật sao? – Hinata cắt lời đột ngột.

-Miễn là có 1 người yêu thương sama thật lòng.

Neji cảm thấy như lưỡi mình cố tình nhấn mạnh xuống chữ “thật lòng”, dù anh không rõ tại sao. Để tránh sự bối rối tiếp diễn và cũng là lúc nhận ra Hinata đã đứng ngoài trời tuyết khá lâu, Neji vội quay sang, chìa tay ra hiệu cho Hinata nên trở vào nhà theo lối cung kính của 1 người dưới.

Nhưng tâm trí anh vẫn không thể thoát khỏi cái cách trả lời ngượng nghịu của bản thân.

Để rồi khi nhận thức được, anh đã thấy 2 bàn tay, rất nhỏ và cũng rất run, ghì chặt lên ngực áo anh. Hinata vẫn cúi gằm xuống, không rõ để tránh ánh mắt của anh hay để che dấu cảm xúc trên gương mặt cô.

-Neji…- Hinata rên rỉ không thành lời – anh thực sự nghĩ, rằng…còn có 1 người khác ngoài anh sao…?

-Hinata…sama…?



---
Editor: pizzalia

No comments:

Post a Comment