Jul 29, 2014

Hỏa Băng Tình Ký - chương 11

Chương 11

Một lời thề hẹn quên đi
Bao nhiêu nước mắt so bì đầy vơi

Tiểu Minh Giáo sững người khi biết tới 1 quá khứ đau buồn của Tiểu Tiêu Dao. Giọng nói của Tiểu Tiêu Dao vẫn tiếp:

-Ta chưa bao giờ ngăn cản muội và Thiên Sơn. Nếu chỉ là chuyện ong bướm qua ngày ta không hề ngại, nhưng nếu muội thực sự muốn toàn tâm toàn ý cho Thiên Sơn, ta chỉ xin phép không ủng hộ. Lời nói của nam nhân cũng như chuyện bướm hoa, chỉ là ảo ảnh lừa nhãn mục chứ chẳng bao giờ thành thật hết.

-Tỷ tỷ, muội thực sự … với Thiên Sơn huynh…

Sau lời đáp của Tiểu Minh Giáo, Tiểu Tiêu Dao thở dài. 

-Tiểu muội, ngày đó ta cũng giống như muội hiện giờ vậy. Thực sự ngu ngốc. Ta cho hắn những gì đẹp đẽ nhất của cuộc đời, đổi lại để biết hắn sau lưng ta vụng trộm với kẻ khác. Tiểu muội, ta hỏi muội 1 điều, muội liệu có tin Thiên Sơn không làm thế với muội chăng?

Tiểu Minh Giáo nghe đến, hơi rợn người. Bỗng nhớ lại cảnh tượng nàng đã nhìn thấy ở Nhĩ Hải trước kia. Phải rồi, tình cảm của Thiên Sơn với Tinh Túc sâu đậm là thế. Thiên Sơn vì Tinh Túc mà từ bỏ giang hồ, vì Tinh Túc mà ở lại Thương Sơn gánh vác thành bang, vì Tinh Túc mà sớm tối vật lộn với mấy con thú, vì Tinh Túc mà lo tìm ngọc tìm vũ khí, vì Tinh Túc mà… mà hứa chăm lo cho Tiểu Minh Giáo. Quả thực ở Tô Châu Thiên Sơn đã nói cần thời gian ở bên nàng, nhưng liệu lời nói có thành hiện thực hay không? Thất Phủ tuy xa xôi thật. Nhưng từ Tần Hoàng Địa Cung đến tháp Lý Mộc còn xa hơn mà Thiên Sơn ngày đó còn lặn lội đi tìm Tinh Túc cho được. Ai dám hứa, rằng Thiên Sơn sẽ lại không bỏ nàng ra đi? Cho dù Thiên Sơn là chính nhân quân tử nhưng cũng ai dám đảm bảo rằng cái tâm của hắn không bỏ nàng mà đi?

Ở đời, mấy ai vứt bỏ được chữ “tâm”?

Tiểu Minh Giáo thoáng rùng mình, bỗng chốc trước mắt bao cảnh tượng u ám hiện ra. Lại còn dư âm của lần đau khổ trước, khiến tiểu cô nương mau nước mắt lại rơm rớm.

Tiểu Tiêu Dao thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc của Tiểu Minh Giáo rồi bảo:

-Tiểu muội, muội còn nhỏ lắm. Chuyện lòng người khó mà đoán trước, chuyện mưu mô không thể lường cho hết, phải sau này muội mới hiểu được. Khi nhỏ nghĩ rằng chỉ có cầm thú là tàn nhẫn nhất, khi trưởng thành mới biết có những kẻ cũng chẳng bằng cầm thú. 

Tiểu Minh Giáo nắm lấy bàn tay đẹp như cánh sen của Tiểu Tiêu Dao, khẽ hỏi:

-Tỷ tỷ, muội chỉ có 1 chút thôi mà đã cảm thấy khổ tâm lắm rồi. Còn tỷ thì sao? Làm sao tỷ chịu được chừng đó đau buồn?

-Còn sao nữa… - Tiểu Tiêu Dao thở dài, đôi mắt nhìn xuống bóng trăng phản chiếu trên màn nước – kiếp ta may mắn không như Lý Bạch chết chìm trong ái tình tuyệt vọng nhưng cũng đủ để làm ta chìm nổi 1 phận liễu yếu đào tơ. Sau khi phát hiện việc Võ Đang vụng trộm, ta tưởng như phát điên lên, 1 mình phóng kị lên núi tuyết, muốn chết đi cho hả. Chẳng có lúc nào ta nguôi được nỗi đau khổ, 1 ngày hít thở chắc không nhiều bằng số lần rơi nước mắt. Khăn tay ướt đẫm, ta lấy tay áo lau. Rồi tay áo cũng ướt, ta để mặc nước mắt rơi. May có Đại Tiêu Dao ngày ngày đến an ủi ta, bắt ta ăn cơm uống nước, nếu không ta cũng kiệt quệ mà bỏ xác ở nơi xa thẳm đó rồi.

-Là Đại Tiêu Dao tỷ sao?

Tiểu Tiêu Dao gật đầu, tiếp:

-Ta cứ như vậy ngày này qua tháng khác. Ốm yếu vật lộn với sự sống cái chết. Có lúc thấy suy kiệt tưởng chừng có thể tan biến đi. Rồi ta dần dần khỏe lại. Băng giá không giết được xác thịt ta nhưng đóng băng được trái tim ta. Đến ngày kia, ta không buồn khóc, ta không buồn nghĩ, ta không buồn màng đến bất cứ thứ gì, rồi ta quay trở lại Lạc Dương. Nhưng bao nhiêu lâu đã trôi qua, mà thế gian thì nhẫn tâm cùng cực. Những kẻ anh hào xưa kia là bạn là huynh đệ tỷ muội nay thấy ta vàng võ trở về, khí huyết suy giảm, công lực chẳng còn mạnh nhất nữa, tức thì quay ra rời bỏ ta. May có Đại Tiêu Dao và Thiếu Lâm đón đỡ ta vào bang, nếu không chắc ta cũng vẫn còn bơ vơ bị hắt hủi trên đường.

Tiểu Minh Giáo nghe đến đây, không tránh được thương cảm mà rơi nước mắt. 

-Thật tưởng người xinh đẹp như tỷ tỷ phải được sống cuộc sống hạnh phúc – nàng nói – không ngờ lại khó khăn đau đớn như vậy. 

-Xinh đẹp ư? Xinh đẹp để mà làm gì – Tiểu Tiêu Dao ném 1 viên đá xuống bóng phản chiếu của mình dưới nước – ai cũng nói ta đẹp nhất thế gian, vậy mà người ta yêu cũng chẳng cần ta, những kẻ ta cậy nhờ khi xưa cũng chẳng thèm rủ lòng xót thương ta. Phụng Thánh khi xưa đã chết rồi, giờ chỉ còn là cái hư danh mà người đời nói miệng. Vậy ta nói, cái chữ tình ái kia nó chỉ là ảo ảnh mà thôi. Cái thứ bùa mê thuốc lú đã chuốc say Long Nhi và giết Long Nhi trên đỉnh núi tuyết xưa kia. Giờ chỉ còn lại Tiểu Tiêu Dao mà thôi.

Tiểu Minh Giáo không nén nổi đau lòng, nước mắt rơi lã chã. Tiểu Tiêu Dao thì vẫn mang biểu cảm lạnh tanh nhưng ánh mắt thì hao gầy mòn mỏi. Đương đến đó thì bỗng có tiếng gọi vang lên:

-Long Nhi!

Rồi Võ Đang chạy đến, đứng trước Tiểu Tiêu Dao.

-Long Nhi, xin muội đừng lảng tránh ta nữa.

-Võ Đang huynh, huynh còn muốn nói gì? Xin đừng làm phiền ta và tiểu muội nữa.

Tiểu Tiêu Dao nói rồi lại định nắm tay Tiểu Minh Giáo kéo đi. Nhưng Võ Đang ngăn lại, khẩn khoản:

-Long Nhi, ta có lỗi với muội, nhưng xin muội đừng vì vậy mà quay lưng lại với ta. Muội muốn gì ta cũng có thể cho muội, 1 ngàn lạng vàng hay là 1 thành bang mới?

-Đó là tất cả những gì mà huynh muốn nói sao?

Tiểu Tiêu Dao mở miệng cười ha hả 1 tràng dài rồi tiếp:

-Võ Đang huynh, lúc ta chết dần mòn thì huynh ở đâu? Lúc ta bị thiên hạ sỉ vả thì huynh ở đâu? Lúc lòng ta như ngàn vạn kim châm đau đớn khôn tả được thì huynh làm gì? Hay tất cả những gì huynh làm là vui thú cùng con tiện nhân kia? Những lời của huynh thật là thối tha, thối lắm.

Nói rồi dùng chiêu Lăng Ba Vi Bộ kéo Tiểu Minh Giáo đi, phút chốc đã xa hơn mười dặm, Võ Đang tất không thể theo kịp. 2 người đi băng rừng Long Tuyền, quay trở lại bang của Tiểu Tiêu Dao. Vừa đi vừa nói chuyện.

-Tiểu Minh Giáo, muội thấy không? Sau những gì hắn đã gây ra, hắn định dùng tiền bạc địa vị để chuộc lỗi đó. Chân tình của 1 người chỉ đến được vậy thôi.

-Quả đúng là hạng người này không thể tha thứ được – Tiểu Minh Giáo thở dài – nhưng tỷ tỷ, hắn lấy đâu nhiều tiền vàng như vậy?

-Trong lúc ta đang khốn khổ ốm yếu, suốt 1 thời gian không qua lại trên giang hồ thì hắn bắt đầu tụ họp bè phái, gây dựng thanh thế rồi trở nên giàu có. 

Tiểu Minh Giáo sửng sốt:

-Hắn đối xử với tỷ như vậy mà có người dung nạp hắn sao?

-Tiểu muội a, ta nói muội còn nhỏ. Người trên giang hồ đầu môi thì thề hứa đề cao danh dự nhưng bên trong cũng chỉ có tiền bạc mà thôi. Muội nghĩ có ai quan tâm đến chuyện hắn đối xử tệ với ta sao? 

-Sao tỷ không đánh cho hắn 1 trận, cái loại người như vậy?

Tiểu Tiêu Dao lắc đầu:

-Muội quả là ngây thơ Tiểu Minh Giáo a. Trong suốt thời gian ta biệt tích đâu có ngày nào có tâm trí mà tu luyện. Còn hắn thì không bỏ dở 1 bí kíp 1 chiêu thức nào trong suốt thời gian đó. Hắn ít lộ diện trong các sự kiện nhưng so ra đánh nhau tay đôi thì khí huyết lẫn lực của ta yếu kém hơn hắn nhiều.

-Vậy nghĩa là không những chẳng hối lỗi, khi tỷ đau khổ thì hắn cho lo xây dựng sự nghiệp, chẳng hề quan tâm đến tỷ chút nào sao? Khi mà tỷ vì hắn bỏ tất cả?

Tiểu Minh Giáo nói đến đây lại chực khóc. Nàng chẳng ngờ có thể có người tuyệt tình đến vậy. Cho hay, tiền nhân nói chẳng thứ gì khó tìm hơn tri kỉ, thực ra để nói tìm được người thật lòng với mình cũng như mò kim đáy bể.

-Tiểu muội, muội đừng khóc – Tiểu Tiêu Dao huých nhẹ - đã về đến thành rồi. Hôm nay là ngày mừng Bá chủ Phụng Hoàng Cổ Thành, muội mà buồn phiền thì khó coi lắm a. 

Tiểu Minh Giáo nghe theo, lấy khăn chấm nước mắt. Đang bước về gần cổng thành thì thấy Thiên Sơn đứng đợi sẵn ở đó. Tiểu Minh Giáo bỗng thấy lòng xao động. Chẳng rõ vì mắt còn nhòe nước hay vì linh tính mà thấy như có cả hình bóng Tinh Túc đứng cạnh Thiên Sơn. 

No comments:

Post a Comment