Jul 29, 2014

Hỏa Băng Tình Ký - chương 13

Chương 13

Lạnh lùng then cửa đêm thâu
Nghĩ suy tủi phận nỗi sầu ai hay

Tiểu Minh Giáo trở về bang, lòng nặng vô cùng. Nàng từng nghĩ bao lần mà không hiểu trước kia. Rốt cuộc bây giờ cũng đã biết lý do tại sao Thiên Sơn lại quen mặt hết các đại tỷ tài danh của nàng, cũng như việc tại sao lại từng là người chung mộng với Tinh Túc. Hóa ra Thiên Sơn tuyệt đối không phải người tầm thường, chí ít là không tầm thường như nàng.

Nghĩ tới đây, Tiểu Minh Giáo thấy tủi thân vô cùng. Mang tiếng là đã hứa hẹn cùng Thiên Sơn mà so với hắn thì nàng chẳng bằng 1 góc. Thậm chí nếu so với những người Thiên Sơn từng yêu thương, Tinh Túc và Tiểu Nga My thì nàng càng không thể so bì. Ấy là chưa kể Thiên Sơn và Tiểu Nga My hôm nay ngang nhiên gặp nhau trong vườn chỉ có 2 người, bất chấp nàng, vốn được coi là có danh phận với Thiên Sơn, cũng có mặt ở buổi tiệc. 

Vừa cảm thấy bị sỉ nhục vì 2 người kia lén lút hẹn hò, vừa cảm thấy nhục nhã vì mình chẳng khác nào hạt cát dưới gót giầy người ta, Tiểu Minh Giáo vội thu dọn đồ đạc, muốn đi ra khỏi bang mà lưu lạc đến nơi xa cho khuất mắt!

Nghĩ sao làm vậy, tiểu cô nương gói ghém ngân lượng mà mình đã vất vả đi thương nhân, cẩn thận đùm mấy viên ngọc tích cóp mua được vào áo rồi nhặt nhạnh vũ khí, lẳng lặng dắt thú cưng của mình đi ra. Bước đến cửa, con sư tử trắng của nàng gừ gừ mấy tiếng, dụi đầu vào vai nàng như đang muốn nhõng nhẽo. 

-Tiểu tử này – Tiểu Minh Giáo cười – ngươi là chúa sơn lâm mà cũng chỉ như mèo con thôi. 

Vừa nói vừa vuốt ve đầu sư tử. Bỗng nhiên tay nàng chạm phải 1 bông hoa cỏ kết trên vòng cổ con thú. Nàng giật mình nhận ra là nhánh cỏ Á Ma Thiên Sơn tặng nàng mới hôm nào ở Tô Châu. Do muốn giữ lại kỉ niệm nên Tiểu Minh Giáo đã buộc nó vào vỏng cổ sư tử khi đi ra Thái Hồ. 

-Ôi tiểu miêu của ta – Tiểu Minh Giáo ôm lấy thú cưỡi của mình – cảm ơn ngươi nhé. Ngươi đang nhắc ta nhớ lại lời ta nói với Thiên Sơn huynh khi ấy phải không. Sao mà ta hồ đồ quá đỗi, khi xưa ta nói không hề hối hận dù người đó không dành thực tâm cho ta, mà tại sao giờ chỉ có chút việc con con mà ta đã hờn dỗi thế này? Người ta có hảo ý cho ta mà ta lại đòi hỏi nhiều quá chi vậy? Thật là ta ngốc hơn cả 1 con mèo ngốc nữa phải không tiểu miêu?

Nói rồi Tiểu Minh Giáo lại khệ nệ xách hành lý quay vào. Vừa sắp xếp lại đồ vừa tự cười bản thân. Vừa xong thì nghe tiếng gọi:

-Tiểu Minh Giáo?

Là giọng của Thiên Sơn. Tiểu Minh Giáo vội chạy ra mở cửa, ngạc nhiên:

-Thiên Sơn huynh? Sao huynh về sớm vậy?

-Ta mới phải hỏi muội câu đó. Muội đột nhiên biến mất chẳng thấy tăm hơi, sư phụ muội cũng tìm muội đó.

Bấy giờ Tiểu Minh Giáo mới nhớ ra là dịp bang hội quần hùng thế này thế nào Tinh Túc cũng có mặt, vậy mà nàng chưa chi đã biến mất, chưa kịp gặp lại sư phụ mình. 

-Để muội quay lại Long Tuyền. Thiên Sơn huynh, chúng ta cùng đi!

-Bây giờ quay lại thì tiệc cũng tàn – Thiên Sơn lắc đầu – nếu muội không ốm đau hay có chuyện gì thì ngày sau cũng gặp lại thôi.

Tiểu Minh Giáo gật đầu, dù môi vẫn bĩu ra bởi có nuối tiếc chưa được gặp lại Tinh Túc. 

-Muội xin lỗi, muội mải tiếp chuyện với Tiểu Tiêu Dao tỷ ở Dạ Tây Hồ rồi thấy lòng không vui nên về.

-Không vui chuyện gì?

-Thì nhiều chuyện… 

Tiểu Minh Giáo cố giấu việc nàng nghe Tiểu Nga My và Thiên Sơn hẹn hò nhau trong vườn, nhưng rồi cũng sực nhớ ra việc khác.

-À muội gặp Võ Đang và được nghe Tiểu Tiêu Dao tỷ tâm sự. Thiên Sơn huynh, chuyện của tỷ ấy chắc huynh biết phải không?

-Chuyện của người ta muội không nên xen vào mới phải. 

Câu nói của Thiên Sơn làm Tiểu Minh Giáo cụt hứng. Nhưng vì nhắc lại khiến hỏa khí trong lòng bốc lên, nàng đáp:

-Tỷ muội nói chuyện với nhau thôi, sao huynh phải nói thế? Vả lại cũng phải để cho muội biết cái tên Võ Đang ấy là kẻ khốn nạn thế nào chứ.

-Tiểu muội, không được nói bậy.

Thiên Sơn đột nhiên nghiêm giọng. Không phải có ý mắng mỏ, nhưng Tiểu Minh Giáo biết Thiên Sơn không hài lòng.

-Thiên Sơn huynh, sao huynh phải bao che cho tên Võ Đang đó? Huynh với hắn là huynh đệ giang hồ? Hay là hảo hữu? Mà dù có là gì chăng nữa thì sao huynh lại có thể về phía của người đã làm tổn thương Tiểu Tiêu Dao tỷ nhiều như vậy? 

-Tiểu muội, muội còn nhỏ nên không hiểu được đâu.

Nghe Thiên Sơn nói vậy, Tiểu Minh Giáo tức khí, lớn tiếng:

-Kẻ vô tình bạc nghĩa thì huynh thậm chí không cho muội nói lên bộ mặt thật của hắn. Tỷ muội của chúng ta bị dày vò thì huynh coi đó như là chuyện không thể hiểu được. Muội còn nhỏ, muội không hiểu. Muội không hiểu trong trái tim sắt đá của huynh thì chữ tình, chữ lý nó nằm ở đâu nữa! Nếu huynh muốn dạy bảo muội trở thành người như huynh thì thà muội không bao giờ khôn lớn!

Nói rồi sập cửa lại ngay trước mặt Thiên Sơn. Tiểu Minh Giáo đứng im, chờ Thiên Sơn lên tiếng mắng hoặc nói gì khác. Nhưng Thiên Sơn không nói gì cả, chỉ im lặng rồi đi mất. 

Lúc đầu Tiểu Minh Giáo nửa tức giận nửa hụt hẫng. 1 phần vì nàng nghĩ Thiên Sơn khinh mình không thèm tiếp chuyện, 1 phần vì nàng không hiểu tại sao Thiên Sơn lại không đứng về phía của Tiểu Tiêu Dao. Nàng cứ bồn chồn đi qua đi lại trong phòng, rốt cuộc lại thấy thất vọng nhiều hơn vì Thiên Sơn không thèm đáp mà bỏ đi.

Tiểu Minh Giáo đợi hồi lâu, chắc mẩm Thiên Sơn sẽ không quay lại nữa. Buồn bực, nàng mở cửa bước ra ngoài định bụng đi dạo cho khuây khỏa. Không ngờ mở ra, thấy 1 thứ gì đó gói trong khăn rơi ngay trước ngưỡng cửa. Tiểu Minh Giáo nhặt lên mở ra thì thấy là 1 Võ Hồn ngoại công. Võ Hồn là loại linh khí kết tụ nhiều năm, tăng công lực cho người sở hữu nhiều lần cho nên là 1 món hàng xa xỉ đắt tiền mọi người chen nhau mua. Vì giá tiền cao cho nên 1 tiểu cô nương như Tiểu Minh Giáo hiển nhiên không thể có được. 

Lại nhớ Thiên Sơn bỗng nhiên bỏ tiệc ở chỗ Tiểu Tiêu Dao mà về, hẳn là về tìm nàng để trao cho nàng Võ Hồn này. Tiểu cô nương bỗng thấy chạnh lòng và bắt đầu thấy có lỗi. Dầu sao Thiên Sơn vẫn là bậc trên nàng, và sau hôm nay thì điều đó lại càng khẳng định rõ. Bí kíp võ công nàng thua kém có thể không nhiều nhưng cái tâm pháp thực sự thì nàng còn phải học lâu lắm. Ở bang này hắn còn là bang chủ, còn nàng chỉ là 1 tiểu nữ có được cái danh là hôn thê của hắn. Cũng như việc trên giang hồ Thiên Sơn đã là người được nể trọng, còn nàng thì vẫn là kẻ không tên tuổi, mới hôm trước còn bị 1 kẻ thấp kém bắt nạt. Người trên nói, người dưới lại không nghe, có lẽ nào lỗi đạo đến mức ấy?

Hôm sau Tiểu Minh Giáo đến thư phòng nhận ngân phiếu để đến thành bang khác giao thương. Mới vào đã thấy Thiên Sơn tận tay cắt đặt mọi người. Kẻ đi Nhạn Nam người đi Thạch Lâm, sao cho lượng hàng luôn đủ mà không sợ hàng mua về bị thiếu, hàng buôn đi bị thừa. Tiểu Minh Giáo đợi mọi người nhận ngân phiếu hết rồi mới đến. Nàng hi vọng Thiên Sơn sẽ quở trách nàng, bởi thế sẽ làm nàng cảm thấy bớt đau lòng hơn là Thiên Sơn dửng dưng với nàng.

Không ngờ Thiên Sơn đưa nàng ngân phiếu, không tỏ vẻ bực tức gì, chất giọng vẫn chẳng khác mọi khi:

-Tiểu muội, muội đi hướng Nhạn Nam. Đường xa nhưng hàng hóa thuận mua vừa bán. 

Bang ở Nhạn Nam là bang của Thiếu Lâm. Tiểu Minh Giáo đoán Thiên Sơn muốn nàng đi đến đó cũng là để bảo đảm an toàn cho nàng. 

Tiểu Minh Giáo cầm tờ ngân phiếu, vẫn đứng im như tượng.

-Tiểu muội, sao còn chưa đi?

-Thiên Sơn huynh, muội xin lỗi chuyện tối qua. Huynh đừng giận nhé.

-Ta không giận. Muội đi đi.

Nhưng Tiểu Minh Giáo vẫn dùng dằng.

-Thiên Sơn huynh, tối qua muội đã suy nghĩ nhiều lắm. Huynh là cao thủ võ lâm, muội chỉ là 1 người chẳng làm nên điều gì. Huynh cần 1 người ở bên huynh, trợ lực cho huynh, cùng huynh xây dựng 1 sự nghiệp dài lâu. Muội thấy… muội không xứng với huynh.

-Muội nói gì vậy? – Thiên Sơn nhíu mày.

-Thiên Sơn huynh, tại sao huynh không kết hôn cùng 1 người khác, 1 người mạnh hơn, hoặc quyền lực hơn. Hôn sự của 2 ta cũng không phải do chủ ý của huynh. Vả lại muội sẽ rất buồn nếu muội làm cản trở huynh sau này.

-Tiểu Minh Giáo, đừng nói nữa!

Thiên Sơn bất ngờ lớn giọng khiến tiểu cô nương cũng phải giật mình. Tờ ngân phiếu rơi xuống đất. Im lặng trôi qua. Tiểu Minh Giáo không dám nói gì, cũng không dảm nhúc nhích, cho đến khi Thiên Sơn nói, với 1 chất giọng dịu xuống như thường lệ:

-Đừng bao giờ nói với ta như vậy nữa, muội rõ chưa?

-Nhưng muội…

-Đừng nói nữa!

Tiểu Minh Giáo im bặt, lắp bắp:

-Muội… muội xin lỗi.

Thiên Sơn cúi nhặt tờ ngân phiếu, đưa lại cho Tiểu Minh Giáo rồi nói:

-Không có gì phải xin lỗi cả, tiểu muội. Muội đi đi.

Tiểu Minh Giáo bước ra cửa, vẫn ngoái đầu lại hỏi:

-Huynh thật sự sẽ không hối hận chứ?

Nói rồi lao vụt đi. Không rõ nàng sợ nghe câu trả lời hay là nàng không muốn muộn chuyến thương nhân này. Còn lại Thiên Sơn ở trong, khẽ thở dài.

No comments:

Post a Comment