Jul 29, 2014

Hỏa Băng Tình Ký - chương 12

Chương 12

Trách ai lãng tử hào hoa
Ngoảnh đi trông lại, tình xa tình gần.

Tiểu Minh Giáo tới gần, nhận ra quả là có người đứng cạnh Thiên Sơn.

Tinh Túc?

Không, không phải Tinh Túc, mặc dù diện mạo khá giống nhau, đến mức chỉ cần nữ nhân này vận vào người bộ Ảm Đạm Điêu Linh thì chắc người ngoài không nhận ra.

Không chỉ Tiểu Minh Giáo, cả Tiểu Tiêu Dao cũng tròn mắt ngạc nhiên, hết nhìn Thiên Sơn lại nhìn vào cô gái nọ. Nhưng Tiểu Tiêu Dao vẫn lấy lại bình tình, khẽ nhoẻn miệng cười:

-Nghênh chào Thiên Sơn huynh ghé thăm tệ bang, còn chẳng hay mỹ nhân này là…?

-Đây là Tiểu Nga My – Thiên Sơn đáp – là tiểu muội đồng môn với ta.

Tiểu Nga My nhẹ nhàng thi lễ, tuy bên ngoài có nét giống Tinh Túc nhưng cử chỉ lại nhẹ nhàng mềm mại chứ không dứt khoát mạnh mẽ. Nhưng như vậy càng khiến vị cô nương này duyên dáng hơn. Tiểu Minh Giáo càng ngại ngần, đứng nép sau Tiểu Tiêu Dao. 

-Chẳng trách người ta thường nói các mỹ nhân đều từng là tiên trên trời, là chị em với nhau cả, cho nên các bậc quốc sắc cứ nhìn hao hao nhau – Tiểu Tiêu Dao đáp, nửa ý như khen, nửa ý lại muốn khơi gợi Thiên Sơn về Tinh Túc.

-Tiểu Tiêu Dao cô nương đã quá lời rồi – Tiểu Nga My đáp – tiện nữ vẫn thường được nghe danh tiếng của Phụng Thánh là tiên giáng trần, khắp thế gian không ai đẹp bằng. Trước còn hồ nghi nay được gặp tận mắt thì quả là lời đồn không sai. 

-Tiểu Nga My không cần đa lễ quá, đều là người lăn lộn trong giang hồ chứ có phải là công chúa ngồi ở đài cao đâu mà phải nói những lời khách sáo nhau. Thiên Sơn huynh, sao huynh lại có nhã hứng giới thiệu tiểu muội của huynh cho chúng tôi biết thế?

Tiểu Minh Giáo nghe câu hỏi của Tiểu Tiêu Dao, nín thở chờ Thiên Sơn trả lời. 

-Không dám giấu Tiểu Tiêu Dao tỷ, Thiên Sơn này là người lỗi đạo, không phân biệt phải trái, đã bỏ sư môn ra đi biết bao năm trời. Tình cờ đến tận hôm nay mới hội ngộ tiểu muội của ta ở đây.

Tiểu Tiêu Dao gật đầu, khẽ quay lại đưa mắt cho Tiểu Minh Giáo, ý chừng muốn xóa đi sự nghi ngờ, rồi đưa tay mời 2 vị khách vào trong. Đang ngắm Tiểu Nga My, Tiểu Tiêu Dao đột nhiên thốt lên:

-Tiểu Nga My muội, sao muội lại chỉ có 1 cái bông tai bằng ngọc thế kia?

Tiểu Minh Giáo bấy giờ nhìn lại, nhận ra Tiểu Nga My đeo 1 cái bông tai ngọc bích bên tai phải. Cái bông tai này giống hệt bông tai trên tai trái của Thiên Sơn. Nhìn đi nhìn lại, quả đúng là 1 đôi! Tiểu Minh Giáo rụng rời, lẩy bẩy bám vào vai Tiểu Tiêu Dao. 

Tiểu Nga My đỏ mặt ấp úng không trả lời, còn Thiên Sơn chỉ bước vào trong coi như không nghe thấy. Vừa lúc đó chẳng biết từ đâu Đại Tiêu Dao bất ngờ khinh công tới. 

-Tiểu Nga My – Đại Tiêu Dao nắm lấy tay vị cô nương trẻ - muội đừng có đi lung tung lỡ lạc thì khốn. Ta chẳng có ngàn mắt vạn tay tìm được muội đâu!

Tiểu Minh Giáo và Tiểu Tiêu Dao đều tròn mắt nhìn. Lâu nay Đại Tiêu Dao bận rộn ở Thất Phủ, hôm nay Phụng Hoàng Cổ Thành tiệc, ai cũng nghĩ bang chủ Thất Phủ là Tinh Túc sẽ tham dự, không ngờ lại là Đại Tiêu Dao. Chưa kể Đại Tiêu Dao còn có vẻ quen biết với Tiểu Nga My.

-Để ta giới thiệu cho – Đại Tiêu Dao luôn nhanh nhảu mào đầu – Tiểu Tiêu Dao, Tiểu Minh Giáo, đây là Tiểu Nga My từ bang Thất Phủ của ta. Sư phụ và cũng là thân phụ tiểu a đầu này vốn là 1 vị tiên nhân võ học cao thâm. Ta nhờ cái tính thích ngao du mà quen được Tiểu Nga My từ khi a đầu này còn nhỏ, thành thử thân thiết với nhau. Nay ta đến bang Thất Phủ, rủ mãi mới kéo được con bé này về cùng. Tuy nhỏ tuổi vậy thôi chứ công lực khó lường lắm a!

-Quả là Đại Tiêu Dao tỷ - Tiểu Tiêu Dao bật cười – Phụng Thánh ta tuy mang tiếng dọc ngang giang hồ nhưng quen biết kỳ nhân thì lại chẳng bằng tỷ.

-Phải lùng sục từ núi cao đến biển rộng thì ta mới tìm được nhiều kì nữ vậy chứ! Phải không Tiểu Tiêu Dao cô nương?

Tiểu Tiêu Dao mỉm cười, đưa tay đánh đùa vào vai Đại Tiêu Dao:

-Đại tỷ thật là quỷ quái đó!

Tiểu Minh Giáo đã nghe câu chuyện Tiểu Tiêu Dao vừa tâm sự nên hiểu ý ngầm “núi cao biển rộng” mà Đại Tiêu Dao ám chỉ với Tiểu Tiêu Dao. Biết Tiểu Nga My là do Đại Tiêu Dao đưa tới, Tiểu Minh Giáo cũng bớt bồn chồn. Nhưng 2 chiếc bông tai mà Tiểu Nga My và Thiên Sơn đang đeo thì quả thực không thể làm ngơ. 

Trong tiệc, mọi người đang bàn tán về sự xuất hiện của Thiên Sơn. Chỉ sau vài tháng ngắn ngủi mà 1 tiểu tử không rõ từ đâu đã thay Tinh Túc lãnh đạo 1 bang, tuy thần binh chưa rèn xong nhưng bên vai luôn có 1 võ hồn cấp cao trợ lực, trên mình vân phục trang đắt tiền, khảm ngọc đại thượng phẩm khiến Thiên Sơn càng trở thành tâm điểm. Nhiều người rì rầm hỏi không biết nhân vật này từ đâu xuất hiện. Tiểu Tiêu Dao và Đại Tiêu Dao ngao du nhiều, thấy thiên hạ xì xầm thì chỉ bụm miệng cười. Riêng Tiểu Minh Giáo thì ngơ ngác không biết phải hỏi ai, nghe ai.

Đột nhiên trong đám người có tiếng thốt lên:

-Phải rồi, đây chắc là Thiên Sơn đại hiệp, chủ nhân của 2 chiếc Trùng Lâu ở trời Tây.

Nghe đến đó, tất cả, trừ Đại Tiêu Dao và Tiểu Tiêu Dao, sững người. Cả Tiểu Minh Giáo cũng ngạc nhiên quá đỗi. Trùng Lâu giới chỉ và Trùng Lâu ngọc thuộc hàng cực đại thượng phẩm, có thể đem đến cho người ta sức mạnh vô cùng lớn lao, chỉ được làm ra không quá 20 chiếc. Hơn phân nửa đã bị thất lạc, chỉ còn lại chừng 7,8 chiếc lưu lạc trên giang hồ. Để có được Trùng Lâu quý hiếm, thiên hạ đã phân tranh không biết bao lần loạn lạc. Có kẻ đổ tiền bạc đến táng gia bại sản mà chỉ được nhìn thấy Trùng Lâu 1 lần. Vậy mà Thiên Sơn lại là chủ nhân của Trùng Lâu, không chỉ 1 mà đến 2 cái. Tuy được biết Thiên Sơn từng là cao thủ võ lâm nhưng Tiểu Minh Giáo cũng không ngờ Thiên Sơn lại từng có thế lực và quyền hành lớn đến nhường ấy.

Thiên Sơn không đính chính cũng không phản bác, chỉ đưa mắt nhìn đám đông rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Tiểu Minh Giáo nán lại, thì thầm hỏi 2 đại tỷ:

-Thiên Sơn huynh quả thực là chủ nhân Trùng Lâu à?

-“Đã từng” thôi tiểu muội – Đại Tiêu Dao cười mỉm – khi từ bỏ giang hồ để phiêu bạt đến đây, Thiên Sơn huynh đệ đã cho đi Trùng Lâu rồi.

Tiểu Minh Giáo tưởng như muốn nhảy lên khi được biết. Báu vật ngàn năm quý hiếm nhất thế gian mà Thiên Sơn có thể dễ dàng cho đi.

-Cho ai vậy đại tỷ? Chắc là 1 vị cao thủ nào đó?

-Ta nói muội đừng la lên – Đại Tiêu Dao thì thầm – Thiên Sơn huynh đệ trao Trùng Lâu cho 1 đứa thương nhân chạy việc ở bang, giờ chẳng biết báu vật ấy nằm ở phương trời nào nữa.

Tiểu Minh Giáo há hốc định kêu lên 1 tiếng nhưng Tiểu Tiêu Dao nhanh tay bụm miệng nàng lại. Mắt Tiểu Minh Giáo trợn tròn, không tin được vào những gì mình nghe thấy.

-Bất ngờ phải không? – Tiểu Tiêu Dao cười phì – khi ta mới biết tin ta còn tưởng như đang nghe chuyện tiếu lâm của mấy ấu nhi chưa biết chữ nói với nhau đó. 

Đợi cho Tiểu Minh Giáo bình tâm lại rồi, Tiểu Tiêu Dao mới bỏ tay ra. 

-Thật đúng là 1 kẻ ngông nghênh nhất thời đại – Đại Tiêu Dao chép miệng. 

Tiểu Minh Giáo gật đầu, nghĩ thầm chắc bởi vậy nên mới từng được sư phụ Tinh Túc của nàng để mắt tới.

-Vậy thì càng được lòng người chứ sao, ngay cả Tinh Túc đại tỷ cũng tin cẩn và chọn làm bang chủ kế nghiệp đó thôi – Tiểu Tiêu Dao tiếp, không hề biết chuyện tình cảm của Tinh Túc và Thiên Sơn xưa kia.

-Hi vọng huynh ấy chẳng làm lớn chuyện lần nữa thôi. Người đâu mà thích gì làm nấy chẳng ai lường được, góp thì ít mà phá thì lắm! Lần trước cũng làm hỏng hết đại sự với Tiểu Nga My.

Đại Tiêu Dao nhận ra mình buột miệng, vội nhìn sang Tiểu Minh Giáo.

-Đại tỷ, Thiên Sơn huynh với Tiểu Nga My cô nương là sao? – Tiểu Minh Giáo bấy giờ nhớ ra đôi bông tai ngọc bích kia, trong lòng dậy sóng.

-Chuyện này… - Đại Tiêu Dao ấp úng – tại cái miệng ta lại lèm bèm! Chuyện này là chuyện sư môn của Thiên Sơn, chẳng có gì to tát đâu muội à. 

Tiểu Minh Giáo biết Đại Tiêu Dao chỉ lấp liếm cho qua, chứ đã gọi là “đại sự” thì ắt hẳn chỉ có chuyện hôn thú thôi. Lại thêm thái độ ngượng ngùng của Tiểu Nga My và đôi bông tai thì Tiểu Minh Giáo ít nhiều cũng đoán ra. Có điều nàng cố hi vọng rằng mình chỉ đang nhầm lẫn. Hết Tinh Túc rồi lại đến Tiểu Nga My? Thiên Sơn đã phụ lòng ai trong số 2 người? Bây giờ Tiểu Nga My quay trở lại, Thiên Sơn sẽ phụ ai? Giờ đã đến nước này chi bằng đi hỏi thẳng Thiên Sơn, có phải là giải tỏa được lòng nàng chăng?

Nghĩ vậy, Tiểu Minh Giáo đi về hướng cánh cửa mà Thiên Sơn vừa khuất, dẫn ra vườn hoa, không ngờ đến gần thi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của nữ nhân vọng lại.

-Huynh thật là nổi tiếng đó, làm tiểu muội này trước kia cảm phục 10 phần thì chắc giờ phải ngưỡng mộ mấy mươi phần mới vừa.

Đến gần, nghe rõ là tiếng của Tiểu Nga My, Tiểu Minh Giáo muốn nỉn thở. Tiểu Minh Giáo cứ vậy đứng yên. Không phải nàng muốn nghe lén, mà quả thực nghe tiếng cười nói chân nàng không bước nổi nữa. Trăng tuy sáng nhưng Tiểu Minh Giáo đứng ngay dưới tán cây, khiến bóng nàng bị khuất đi, không nói thì không ai phát hiện ra.

-Heo Con, đừng nói vậy nữa – tiếng Thiên Sơn đáp lại – những chuyện miệng mồm của thiên hạ cũng như là rượu mới cất, toàn là nước lã không nên bận tâm đến, càng không đáng để suy ngẫm.

-Thật chẳng ngờ bao năm trôi qua rồi mà huynh vẫn gọi muội là “Heo Con”.

-Ta… đã thành thói quen rồi. Tạ lỗi, từ giờ sẽ gọi muội là Tiểu Nga My.

-Không đâu Thiên Sơn huynh. Tuy nhiều năm đã qua nhưng muội và huynh cũng có tình nghĩa suốt thời niên thiếu. Huynh thay mặt thân phụ dạy bảo muội muội không dám trái lời, chứ đâu dám trách cứ huynh chỉ vì điều cỏn con ấy. Vả chăng cái tên Heo Con huynh không nhắc thì muội cũng đã chực quên đi mất, nghe thấy tên này muội lại cảm giác như đang được trở lại nhà xưa, hưởng những năm tháng êm đềm vậy.

Thiên Sơn nghe vậy, im lặng 1 chút rồi nói:

-Ta nghĩ chúng ta nên vào trong, ở đây chẳng có gì vui.

Nói rồi hai người quay vào. Còn Tiểu Minh Giáo vẫn đứng lặng ở chỗ cũ. Nghĩ thầm rằng tri kỉ của Thiên Sơn là Tinh Túc, bạo dạn can trường khí sắc ngút trời còn Tiểu Nga My là chỗ thân tình từ nhỏ, nhu mỳ đài các chẳng kém bậc vương giả nào. Vậy mà nàng thì mờ nhạt, lúc tỉnh lúc không. Ngẫm đến đây Tiểu Minh Giáo thấy tủi hổ vô cùng, một mạch về thẳng bang, không buồn nói lời từ biệt với ai.

No comments:

Post a Comment