May 1, 2014

Thứ không thể nhớ ra



Title: Thứ không thể nhớ ra
Author : darknova (darknovaGW/darknovaGGC)
Category: Literary
Genre: Tradegy, Romance, Song fic
Rating: K
Disclaimer: Bài hát sử dụng trong fic là bài Vermilion part 2 của Slipknot. Những thứ còn lại thuộc về mình.

Remark: Fic từng đạt giải nhì Event Oneshot 2012 tại Vnsharing


---

THỨ KHÔNG THỂ NHỚ RA



The unrequited dream
A song that no one sings

Người ta gọi nó là déjà vu, một thứ thật đáng để nhớ đến.

Một thứ đáng nhớ bị lãng quên...


Hôm nay là một ngày đặc biệt. Đặc biệt vì tôi chịu khó đến quán bar đúng giờ. Quán bar, như người ta đặt tên cho nó, thật ra chỉ là một căn gác gỗ lụp xụp mà gia chủ chịu khó tân trang lại, bày thêm bàn ghế và một quầy bar mini để kiếm thêm chút ít. Ở góc phòng là một bục gỗ treo vài bóng đèn màu sắc vốn dùng để trang trí trên cây thông Noel.

Sân khấu của tôi.

Kết thúc buổi trình diễn, là hơn nửa tiếng hát những bài từ thuở Chúa còn chưa tạo ra thế giới, tôi vớ lấy chai bia không rõ của ai để dưới đất, ngửa cổ tu ừng ực. Bỗng nhiên một thằng loạng choạng hích vào tôi và nói:

-Chuyện cổ tích cũng có thật ư?

Tôi theo hướng mắt hắn nhìn.

Và đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.


Tóc hung đỏ không chải chuốt cẩn thận, vắt lên vai những đường lượn sóng bâng quơ. Đôi vai gầy hơi ngả về trước, nửa như muốn ngả xuống nửa muốn đứng yên, thách thức người ta phải ngắm nhìn cho kĩ để tìm ra câu hỏi.


Em liếc nhìn gã ca sĩ vừa dừng giọng, là tôi.


Cả người tôi run lên, ngón tay tê lại như vừa bị một dòng điện chạy qua. Bỗng chốc, tôi như bị thôi miên, mắt không thể rời khóe môi chênh chếch ngạo nghễ. Chỉ cách nhau nửa căn phòng mà tôi cảm giác như xa thẳm vô cùng.

Xa xăm…



Tôi muốn gọi tên em, để cái thanh âm trìu mến vang lên mãi trong vòm họng.

Tôi muốn ôm em, nhấn chìm em trong vòng tay của mình.

Muốn thở hơi thở của em.

Muốn đắm đuối trong mớ tóc của em.

Muốn…


Nhưng tôi

…thậm chí còn không biết em là ai.


I'd do anything to have her to myself
Just to have her for myself
Now I don't know what to do, I don't know what to do



Tôi cứ đứng đực ra ngắm nhìn em, như kẻ hành hương cuối cùng đã tìm thấy đất Thánh. Hình như em nhận ra điều đó nên đáp lại bằng một nụ cười. Da tôi bắt đầu khát được chạm vào nếp hằn trên cổ khi em nghiêng đầu. Môi tôi nghẹn đắng ham muốn nếm lấy thứ dư vị mời gọi của lớp son đỏ đầy khiêu khích.


Tôi thấy máu trong người như bắt đầu sôi lên, dồn ép tất cả vào tim như muốn đẩy bật lồng ngực ra. Từng chữ lắp bắp rời khỏi miệng:


-Em không có thật, phải không?


Và cứ thế, bước chân tôi tiến tới một cách vô thức…



The unattainable, She's a myth that I have to believe in
All I need to make it real is one more reason


~~~


Em đến với tôi, như một cơn mơ thổi bùng những tro bụi đam mê từ một quá khứ xa xăm nào đó. Nếu một người có nhiều kiếp sống, có đầu thai và có tương phùng thì hẳn tôi đã hò hẹn em từ hàng trăm năm trước.

Em âm ảo, thân thuộc mà xa xăm.

Em khơi lên trong không khí dư vị trong trẻo của thanh âm buổi sớm, thổi vào nước chất tinh khiết của giấc mộng bao đêm, hôn lên mưa những chộn rộn của những nẻo đường xuôi ngược, thở cho nắng sắc lung linh của rạo rực lòng người.

Và ôm vào tôi sự mê muội, dễ chịu đến lạ lùng.


Dường như em đã luôn ở bên cạnh tôi, từ trước cả khi chúng ta gặp mặt.


-Em không có thật, phải không? – tôi hỏi, luồn tay vào gáy em, cảm nhận những sợi tóc phủ lên mu bàn tay.

-Sao anh lại nói thế?

Em rũ tấm chăn phủ trên vai xuống, cười khúc khích. Bờ vai rung nhẹ, truyền cảm giác mát lạnh và mịn từ làn da sang tôi. Chẳng trách khi xưa có vị vua nào đã từng mơ được nằm ngủ trên cơ thể thiếu nữ. Mềm, và mượt. Đến nhung lụa chắc cũng chỉ đến thế là cùng.

-Anh sợ em sẽ như truyện cổ tích, vụt biến mất.

-Thì anh chỉ cần chạy theo bắt em lại chứ sao?

-Anh đâu phải hoàng tử, làm sao có tuấn mã để đeo đuổi em từ rừng sâu này đến lâu đài khác được?

-Nhưng em cũng đâu phải công chúa để ngồi chờ mòn mỏi mãi được?

Ngón tay đang vuốt ve bờ ngực chợt dừng lại.

-Em nói thế là sao?

Em không trả lời tôi, vùng khỏi giường và đi châm thuốc hút.


Tuy không phải là lần duy nhất trong suốt thời gian ở bên em tôi bồn chồn sợ những ngày đẹp đẽ của mình sẽ tan biến nhưng lại là lần đầu tiên tôi thấy hoang mang đến vậy. Mỗi khi tôi lo lắng em đều là người vỗ về, ru tôi bằng những câu hứa hẹn ngọt đến dịu người.


Tôi thả chân xuống sàn, tới vòng tay vào đường hông lượn vòng như một câu nhạc. Tôi thở vào tai em những câu van nài.


-Đừng rời khỏi anh.

-Nếu em đi, anh có buồn không? – em chậm rãi nhả ra một làn khói, dài và mỏng mảnh như đang nuối tiếc.

-Cuộc sống của anh đã bao hàm cả em nữa rồi, nếu em đi nó chẳng còn thế này nữa.

-Đàn ông các anh đều nói hay lắm.

Ngón tay thanh mảnh tàn nhẫn dụi điếu thuốc còn đang đỏ lửa hơi sống xuống lớp gạt tàn thủy tinh lạnh tanh. Rồi em gỡ tay tôi ra, lần mò đến giá sách, cầm hết vật này đến vật nọ lên.

-Anh xem đi, những thứ này cái nào là em tặng, cái nào là anh mua, và vào dịp nào, chắc anh cũng chẳng nhớ đâu phải không?

-Những thứ ấy thì liên quan gì?

Tôi bắt đầu khó chịu.

-Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi, chắc anh cũng không nhớ đúng không?

-Anh hỏi, việc ấy có liên quan gì?!


Em thở dài.


Tôi tiến tới, nắm tay em và kéo mạnh vào lòng mình. Má tôi áp lên trán em, nghe những hơi ấm ẩn dưới làn da mỏng mảnh đang tuôn chảy.


Em là thật.

Em ở đây với tôi.

Em ở cạnh tôi.

Em thuộc về tôi.


Bờ vai nhỏ trong vòng tay tôi khẽ run lên. Tiếng nức nở thở bật ra từng hàng chữ:

-Rồi anh sẽ quên em, như anh từng quên những người khác.

-Không, anh sẽ không quên em đâu.

-Anh sẽ quên em…

Một giọt nước nóng hổi rơi xuống ngực tôi.

-Không đâu, không bao giờ! Cho dù em có biến thành người khác, anh nhất định sẽ đi tìm em.

Ngón tay đưa lên quệt hàng mi.

-Thế làm sao để anh tìm được em nếu em biến thành người khác?

-Anh sẽ tìm, anh sẽ không ngừng tìm kiếm, miễn là em cho anh một dấu hiệu để nhận ra em.

-Dấu hiệu gì?

-Dấu hiệu này này.

Tôi cúi xuống, tì ngón tay lên bờ môi em. Ấn mạnh để lớp son trên đó lan sang da mình. Lớp son đã và vẫn khiến tôi thèm thuồng được nếm, được đưa lưỡi mình lướt trên làn nhung mà người ta gọi là “môi”. Để cảm nhận mùi hương ngọt lịm và chút dư vị chát thanh trong miệng.

Đỏ rực.

-Mỗi khi nhìn thấy màu son này – tôi tiếp – anh sẽ biết đó là em.

-Nếu vậy… - em thở dài - … em sẽ bôi màu son này lên tất cả những nơi anh có thể đi qua, để anh sẽ thấy và nhớ ra em…

Tôi ghì chặt lấy em.

-Đừng nói thế, anh đã từng nhớ ra em rồi. Khi gặp em lần đầu, anh đã biết em là người mà anh yêu, anh thề đấy. Anh không biết thứ gì xui khiến, nhưng anh biết anh đã từng quen em, đã từng yêu em, ở một nơi vô định ở một khoảng không vô định…. Anh đã nhớ ra em rồi, và vì thế sẽ không thể quên em lần nữa được.

-Đàn ông các anh quả là khéo miệng lắm.

Em nói, lấy móng tay cào nghịch lên ngực tôi. Tôi dụi mũi vào má em, hỏi:

-Thế nếu anh biến mất thì làm sao để em tìm được anh?

Em gục đầu vào ngực tôi, thở mạnh.

-Không đâu, mùi hương của anh em sẽ không bao giờ quên….


Đến lượt tôi vẽ nên một hơi thở dài trong không khí.

Em ở bên tôi mà như ở một nơi nào đó rất xa. Cảm giác có được em mông lung và vô vọng đến khác thường. Có lẽ vì em đến quá đột ngột? Như một cánh chim, vụt đến và vụt đi? Tôi càng lo sợ, em càng trở nên mong manh. Tôi có gì để níu kéo em?

Em thì vẫn vẩn vơ những câu nói nửa đùa nửa thật. Chúng vốn chỉ khiến tôi đau lòng. Có lẽ em biết vậy cho nên cố tình làm thế với tôi. Em muốn tôi phải chứng minh tình cảm của mình? Hay chỉ đơn giản muốn thấy tôi sợ hãi, nỗi sợ sẽ mất em?


Thở dài.


Em sẽ không tan biến phải không?

Em có thật, phải không?



Now I don't know what to do,

I don't know what to do



When she makes me sad.



~~~




Trước cơn bão lớn, giông tố sẽ kéo đến.

Trước khi mưa, mây mù sẽ đến.

Trước khi sấm kịp thét gào, ánh chớp sẽ đến.

Nhưng trước cơn ác mộng, không thứ gì báo trước cả…



Điều tôi ngày đêm lo sợ cuối cùng cũng đến.



Đêm cuối cùng em dành cho tôi.


Giá như thế gian này có thể ngừng lại…

Tôi nếm lấy hơi thở của em, nuốt chậm rãi từng mùi hương trên da thịt, trên tóc. Tôi nâng niu chắt chiu từng chút một hơi ấm tỏa ra. Tôi thậm chí không dám nhắm mắt quá lâu, sợ rằng em sẽ biến mất trong cái tích tắc ấy.


Lần đầu tiên tôi căm hận mặt trời đến vậy.

Tôi muốn dìm nó xuống, dìm nó xuống.

Mặt trời, làm ơn đừng đến.


Đôi lớp nhung đỏ rực của em lại chạm vào môi tôi, đẩy tôi xuống đáy vực mê đắm và chặn lại mọi ý định kháng cự của tôi.



Trời dần sáng.


Tôi đã bắt đầu nhìn thấy những quầng mây mang màu hồng bò đến từ phía xa. Cái thứ màu kinh tởm.

Em ấn vào tôi những cái hôn gấp gáp. Hơi thở vội vàng buông ra câu hỏi:

-Anh có buồn không, nếu em ra đi?

Tôi ghì chặt em vào ngực mình, ôm cứng lấy thân hình trong tay.


Những áng vàng lợm đã bắt đầu lan đến gần. Tôi sợ.

Tôi sợ.

Tôi sợ.

Tôi sợ đến mức không biết làm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn em.


-Em phải đi thôi…


Em vừa nói vừa gỡ tay tôi ra. Chất giọng bình thản như thể đó là một điều tất nhiên.

Tôi nuốt nước bọt, thấy nó đắng ngắt. Vòm họng như đông cứng chậm chạp mở ra:


-Em có chắc không?


Em không đáp, lẳng lặng mặc quần áo, chải lại tóc. Đôi mắt vẫn liếc về phía cửa sổ khi ánh hừng đông tàn nhẫn chuẩn bị đâm thủng bóng tối yên bình trong căn phòng của tôi.


Tôi vẫn nằm im trên giường, thừ người ra.

Không còn có thể nói được một tiếng nào nữa.


Em bước ra cửa. Bước chân nhanh như khi em đến.


Bàn tay đặt trên gờ cửa bỗng khựng lại. Tôi không chắc có nghe đúng những gì em nói hay không, vì tai tôi đang bắt đầu ù đi, tôi cảm thấy như mình bị đẩy rơi vào khoảng trống tuyệt vọng nào đó.

-Tại sao…anh không níu em lại?


Giọt nước mắt rơi xuống đất, vỡ òa lên thành hàng trăm nghìn mảnh sắc nhọn, chém nát những hạnh phúc, nụ cười tôi đã nâng niu bấy lâu.

Tan nát.

Tất cả.

A catch in my throat choke
Torn into pieces
I won't, no!
I don't wanna be this...


Không…

Tôi không muốn thế này.

Tôi không muốn!

Tôi không muốn em rời bỏ tôi.

Tôi không muốn!

Tôi không…



~~~



Tôi vùng dậy, hối hả lao vào nhà tắm. Buổi tối quá chén đã khiến tôi mệt lả. Nhìn đồng hồ, tôi ngao ngán phát hiện ra mình đã trễ nải đến cả tiếng.

Thế là hôm nay thành một ngày đặc biệt. Đặc biệt vì tôi đến quán bar muộn đến không tưởng nổi. Quán bar, như người ta đặt tên cho nó, thật ra chỉ là một căn gác gỗ lụp xụp mà gia chủ chịu khó tân trang lại, bày thêm bàn ghế và một quầy bar mini để kiếm thêm chút ít. Ở góc phòng là một bục gỗ treo vài bóng đèn màu sắc vốn dùng để trang trí trên cây thông Noel.

Sân khấu của tôi.

Nhưng hôm nay tôi đến quá muộn. Không thể đợi được, người ta đã để người khác lên thay thế bằng những bài hát cũ rích từ mấy thập niên trước, khéo là cả thế kỷ trước không chừng. Tôi ngáp vặt, chờ đến lượt mình. Khi người thay thế tôi chuẩn bị bước xuống, tôi đưa mắt về phía góc phòng xem có thể kịp vớ lấy một ly cho tỉnh người hay không.


Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.


Tóc hung đỏ không chải chuốt cẩn thận, vắt lên vai những đường lượn sóng bâng quơ. Đôi vai gầy hơi ngả về trước, nửa như muốn ngả xuống nửa muốn đứng yên, thách thức người ta phải ngắm nhìn cho kĩ để tìm ra câu hỏi.

Cả người tôi run lên, ngón tay tê lại như vừa bị một dòng điện chạy qua. Bỗng chốc, tôi như bị thôi miên, mắt không thể rời khóe môi chênh chếch ngạo nghễ. Chỉ cách nhau nửa căn phòng mà tôi cảm giác như xa thẳm vô cùng.


Xa xăm…


Tôi thấy mình như không thể đứng vững được. Loạng choạng, tôi ngả về phía sau và va phải người khác. Nhưng tôi cũng không quan tâm đến nữa. Da tôi bắt đầu khát được chạm vào nếp hằn trên cổ khi em nghiêng đầu. Môi tôi nghẹn đắng ham muốn nếm lấy thứ dư vị mời gọi của lớp son đỏ đầy khiêu khích. Tôi thấy máu trong người như bắt đầu sôi lên, dồn ép tất cả vào tim như muốn đẩy bật lồng ngực ra. Từng chữ lắp bắp rời khỏi miệng:


-Chuyện cổ tích cũng có thật ư?


Tôi cứ đứng đực ra ngắm nhìn em, như kẻ hành hương cuối cùng đã tìm thấy đất Thánh.


Nhưng gã ca sĩ thay thế tôi lại tiến tới, nói một điều gì đó với em và mời em một ly.

Em mỉm cười rồi ngả vào vòng tay hắn.


Đôi môi to son đỏ rực hấp dẫn đến rạo rực đặt lên má hắn một nụ hôn.


Tôi lặng người.



Tôi cũng muốn gọi tên em, để cái thanh âm trìu mến vang lên mãi trong vòm họng.

Tôi cũng muốn ôm em, nhấn chìm em trong vòng tay của mình.

Cũng muốn thở hơi thở của em.

Cũng muốn đắm đuối trong mớ tóc của em.

Cũng…


Nhưng tôi…

Nhưng em…


She is everything to me
The unrequited dream
A song that no one sings
The unattainable, She's a myth that I have to believe in


Tôi thẫn thờ ôm đàn rồi ngồi rạp lên cái bục khốn khổ của mình. Chậm rãi, những ngón tay của tôi đau rát nhấn vào dây đàn khi những từ sắc nhọn như như gai dồn ra vòm họng tôi:

- Em là tất cả của tôi. Là một giấc mộng không thành hiện thực…


Tiếng em nói chuyện với gã ca sĩ kia rộn rã vang lên ở góc phòng:

-Thật là lạ, em có cảm giác như đã gặp anh đâu rồi. Mùi hương của anh, em không quên được đâu. Em đã ngửi thấy trước kia. Lạ thật, cứ như là déjà vu. Hay ta đã gặp nhau trong mơ chăng?



Một thứ gì đó đã được tạo dựng.

Một thứ gì đó đã bị xóa nhòa.

Một thứ gì đó…

Một thứ gì đó…

Mà tôi không thể nhớ ra.


She isn't real
I can't make her real
She isn't real
I can't make her real



----
*”Vermilion” nghĩa là màu đỏ rực

*có thong tin cho rằng khi sang tác ca khúc này, ca sĩ của nhóm Slipknot đã viết để dành tặng cho người vợ mình đã li hôn Scarlet

1 comment:

  1. "When the daylight comes I have to go" - tự dưng đọc lại nhớ tới bài này.
    Cứ như ma ám ấy,lặp đi lặp lại.Sợ thật.Cùng một câu nói và a lê hấp thế là đổi người yêu.
    Cùng một mùi hương mới sợ,hay chỉ là khứu giác đánh lừa?

    ReplyDelete