Phần 113: KHÔNG THỂ THOÁT KHỎI
-Neji…
Neji?
Neji
cảm thấy thân người nặng trĩu, anh cố đưa tay lên mà cánh tay như đang bị trói
nghiến vào khoảng không mịt mù. Anh cố gắng đến độ cảm thấy khó thở mà tứ chi vẫn
không động đậy chút nào.
-Neji?
Tiếng
gọi vang lên. Nửa xa nửa gần, nửa quen thuộc nửa xa lạ. Giọng nói của 1 người
con trai. Neji biết rõ người này… anh cảm thấy vậy. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy
như đó là 1 người lạ. Quen thuộc 1 cách xa lạ, xa lạ 1 cách quen thuộc.
Là
ai?
Một
bàn tay đặt lên vai Neji.
Bàn
tay này cũng rất quen. Độ dài của nó, sự cứng chắc của từng ngón tay, cả những
vết chai cứng đè lên vai anh. Anh biết.
Là
ai?
Anh
ta là ai?
Neji
cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt anh chỉ giật giật chứ không tài nào tách khỏi
nhau được. Đây là loại jutsu gì vậy?
-Anh
không biết chút gì cả, Neji…
Vẫn
là người đó nói. Neji muốn mở miệng ra đáp nhưng cả cơ thể anh đều chỉ im lìm,
giống như cả bầu không khí này cũng đang đè anh xuống, không cho anh nhúc
nhích.
-Neji,
anh đang cố gắng vì Hinata à?
Người
này cuối cùng là ai? Sao lại biết rõ về Hinata? Không, anh có cảm giác người
này biết rõ về Hinata và cũng biết rõ về anh, anh cũng biết rõ người đó. Đây là
ai?
Là
ai? Hãy cho 1 cái tên đi!
-Anh
nghĩ anh thực sự quan tâm đến Hinata sao?
Nếu
trong hoàn cảnh thông thường, Neji sẽ không buồn để ý đến những lời nói năng vô
nghĩa mà tập trung thủ thế đề phòng. Nhưng cơ thể này như không còn thuộc về
anh nữa. Những gì anh cố gắng làm chỉ là sự hoài công mệt nhoài. Vậy nên từng
chữ từng câu cứ vậy mà đi thẳng vào đầu anh, càng làm anh cảm thấy khó chịu
hơn.
-Tỉnh
lại đi Neji, tỉnh lại với sự thật đi.
Sự
thật gì chứ? Người này đang nói gì vậy? Và quan trọng hơn, người này là ai?
-Neji,
hãy tỉnh lại và nhìn kĩ đi Neji, tỉnh dậy sớm với ý thức của mình đi Neji!
-Neji!
-Neji!
-Neji!
Tiếng
gọi tên anh vang lên không ngừng, có lẽ cả đời Neji cũng không nghĩ sẽ đến ngày
cái tên của chính bản thân lại khiến cho anh khó chịu vậy. Nó vang lên trong đầu
anh, bay vòng vòng qua các ngõ ngách của khoảng không vô định này và dội lại, tạo
thành những vòng âm thanh cuốn lên mãi.
Neji
cố gắng cựa quậy, dù người anh giờ như làm bằng sắt bằng chì không thể điều khiển
được. Mỗi lần cố lại là 1 lần anh thêm thát bại. Nhưng anh không từ bỏ, anh muốn
thoát ra khỏi đống hỗn độn dai dẳng mang tên chính anh!
Anh
phải thoát ra!
Mở
mắt ra đi nào!
Mở
mắt ra!
-Mở
mắt ra đi Neji!
Ánh
sáng chói lóa phả vào làm mắt anh nhức nhối, nhưng cũng khiến Neji nhận ra cảm
giác nhẹ nhõm của cơ thể. Anh chớp chớp mắt liên hồi, lắc đầu nhẹ. Anh đã thoát
được nó rồi. Ngón tay anh di chuyển theo điều khiển. Anh đã về với thực tại.
Trên
vai anh vẫn là một bàn tay, nhưng là bàn tay khác.
-Neji!
– Hinata thốt lên – anh tỉnh dậy rồi!
Khuôn
mặt cô gái mà anh quan tâm nhất sáng lên, phía sau cô là ánh nắng rọi lên những
lọn tóc đen ánh sáng nâu vàng lấp lánh như 1 vầng hào quang phủ quanh người. Là
tiếng gọi của cô đã kéo anh ra khỏi cơn mộng mị kinh hoàng đó?
Bất
giác theo thói quen, Neji mỉm cười với cô.
Hinata
bấy giờ liền bật khóc, cô vội vàng ôm choàng lấy cổ anh. Bao nhiêu ngượng ngùng
khi đang ngắm nhìn Neji ngủ giờ tan biến đâu mất.
-Em
sợ anh không tỉnh dậy nữa… chưa bao giờ em gọi mà anh lâu tỉnh lại đến thế!
Neji
cảm thấy đôi tay nhỏ bé siết lấy mình rất chặt, những ngón tay bấu lấy vai anh
như một đứa trẻ sợ con gấu bông yêu quý của mình bị lôi đi khỏi tay trong ngày
đầu tiên đến trường.
Bình
thường thì anh sẽ chẳng vui chút nào khi thấy sama của anh phải khóc, nhưng lần
này thì không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi cảm giác nhẹ nhàng sau khi thức
dậy khỏi cơn mơ đầy hỗn độn nằng nề ấy, vậy nên Neji mỉm cười. Hạnh phúc. Hạnh
phúc vì lại được thấy cô.
-Tạ
lỗi, Neji đã khiến sama phải lo lắng rồi.
Anh
nói thật nhỏ, gần như tiếng thì thầm nhưng từng chữ ấm áp đến mức có thể át được
cả những lời hoa mỹ. Anh vuốt tóc cô, để cô ngả trên vai anh mà thút thít. Từng
ngón tay lại lồng vào lọn tóc thơm nức. Từng phần cơ thể lại cảm nhận được sự mềm
mại của cơ thể khác.
Bình
thường thì Hinata sẽ chẳng khóc như 1 đứa trẻ, nhưng lần này là cô khóc vì nhận
ra cô không hề mất anh, rằng anh vẫn ở đây và sẽ tiếp tục ở bên cô. Hạnh phúc. Cô
mặc kệ lớp vải áo dính cả mồ hôi và vết máu, cô mặc kệ cả phép tắc gia quy cách
đây không lâu còn làm cô ngần ngại. Những thứ đó chẳng có chút ý nghĩa nào nếu
không có anh…
Cùng
là hạnh phúc mà 1 người thì cười, 1 người lại khóc.
Có
thứ gì còn khiến người ta trở nên kì lạ hơn thế?
Đánh
dấu buổi sáng của 2 người ở vùng Konoha chết chóc này đã khác thường như vậy đấy.
Bỗng
nhiên, tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên ở cuối hành lang.
-Ôi
chao, sao mà lãng mạn 1 cách não nùng thế kia? – Một người mặt quấn băng trắng
kín mít từ từ bước tới, hai tay vẫn vỗ đều như của 1 khán giả lãnh đạm dành cho
vở kịch nhạt nhẽo – sống đến từng tuổi này mà ta vẫn không thể chịu nổi vở kịch
này của ngươi, Neji. Đúng chất “kịch”!
-Kanmin!
Neji
tất nhiên không thể nào quên được giọng nói và dáng điệu đó. Anh rít lên qua kẽ
răng, lao lên như 1 con chim cắt tung chưởng vào thẳng hắn ta trước cả khi
Hinata kịp ngăn lại.
Kanmin
có ý tránh, nhưng hắn ta chậm chạp 1 cách khác thường, tệ hơn cả tất cả những
gì Neji có thể tưởng tượng. Người hắn lãnh trọn từng chưởng lực, điểm huyệt vào
người. Tiếng rắc của những đoạn xương bị nghiền vụn vang lên gần như cùng lúc
và dứt khoát như tiếng bóp vụn vỏ hồ đào trong lòng bàn tay.
Địch
thủ của Neji ngã xuống mà không có chút chống cự nào.
Thân
người, hay nói đúng hơn là những khúc thịt của Kanmin sụp thành 1 đống ngay trước
mặt anh.
Neji,
như thói quen của mình, quay lại phía Hinata. Nhưng khi anh vừa ngoái đầu lại
thì anh đã thấy mình ở bên cô, Kanmin vẫn đứng ở phía hành lang, cách anh cả chục
bước chân.
-Hả???
Neji
nghĩ mình nhầm, nhưng liếc qua vẻ mặt sững sờ của Hinata, anh hiểu rằng những
gì mình cảm nhận là đúng.
Rõ ràng
anh vừa hạ gục Kanmin, nhưng tất cả đã tua ngược lại trước khi anh lao đến hắn,
như cách người ta tua lại một bộ phim để xem đúng đoạn mình yêu thích.
Kanmin
cười lớn, tiếng cười vang vọng cả không gian và chứa một âm thanh ám ảnh mà đến
sau này cả Neji và Hinata mới hiểu được nó.
-Sao
hả Neji? Không muốn giết ta thêm lần nữa sao?
Neji
không cử động. Anh biết, rằng bằng 1 cách nào đó, Kanmin đã không hề bị đả
thương dù chỉ 1 chút.
-Neji
– Kanmin tiếp tục cười phá lên đắc chí - ở nơi này, lãnh địa của ta, thì ngươi
không giết nổi ta đâu!
-Có
thể lắm. Nhưng cũng không có nghĩa rằng ngươi sẽ giết được bọn ta – Neji đáp.
Phải, nếu hắn thực sự muốn giết được thì cũng không bày ra trò mèo vờn chuột
kia làm gì.
Dù mặt
đã quấn kín băng, không hiểu sao Neji và Hinata vẫn cảm nhận được Kanmin đang
nhếch mép một cách hài lòng lẫn mỉa mai.
-Không
sai, thiên tài của Kohona ạ. Chính xác phải nói là ta không muốn giết các
ngươi. Ta có 1 thứ rất quan trọng cũng như có món nợ mà các ngươi phải trả nữa.
-Bọn
ta vốn không hề quen biết ngươi, sao lại có thể nợ ngươi được? Thật nực cười.
-Ngươi
thì không, nhưng Mộng phu nhân thì có đấy.
Vừa
nghe đến cái tên này, Neji cảm thấy như mặt đất dưới chân nghiêng đi, chao đảo.
Anh không thể tin cái tên này được phát ra từ miệng 1 người lạ. Ký ức anh cố gắng
quên đi, gói ghém vào 1 góc sâu thẳm nhất bỗng bị lưỡi dao bén ngọt xuyên thẳng
qua.
Mộng
phu nhân, Mijung-sama.
Người
mẹ đã chối bỏ Hinata-sama.
Người
từ cõi chết quay trở lại và làm xáo trộn tất cả trong cuộc đời anh.
Tại
sao hắn…?
Tại
sao hắn lại biết về Mijung-sama?
-Người
đó là mẹ của ta, ngươi và mẹ ta có quan hệ như thế nào?
Giọng
nói của Hinata vang lên, không có chút xao động. Dù luôn đóng vai kẻ yếu và cần
được bảo vệ, cô lại là người bình tĩnh hơn cả.
Nhưng
ngay lập tức, Neji cũng nhớ ra rằng ngoài những nguy hiểm chung quanh, anh còn
phải bảo vệ Hinata khỏi chính những ký ức và nỗi đau tồi tệ. Anh không thể để
cô biết được Mijung-sama vẫn còn sống!
Không
thể để cho cô biết!
Neji
tung ngay shuriken về phía Kanmin.
Chuyện
lại xảy ra y như khi nãy, Kanmin bị shuriken cắm vào người và ngay một khoảnh
khắc sau, mọi thứ quay về với trước đó. Kanmin vẫn hoàn toàn bình yên và
shuriken vẫn nằm trong tay Neji.
-Không
cần phải động thủ như thế, Neji – Kanmin làm bộ phủi tay áo – như ta đã nói, ở
đây ta không thể chết được.
-“Ở
đây”? Vậy đây là đâu?
-Đáng
lẽ các ngươi phải cảm ơn ta mới phải – đôi vai quấn trong băng nhún nhẹ - ta đã
cất công tạo ra 1 nơi nhìn giống hệt Konoha để cho các người có chỗ nghỉ chân vừa
ý.
-Ngươi
nói rằng ngươi tạo ra nơi này?
-Không
sai. Các ngươi đang ở trong thế giới của ta, nên hãy biết điều và đừng làm những
chuyện tốn sức. Cho đến khi ta có đủ lực lượng để lấy lại thứ ta cần, các ngươi
hãy ngoan ngoãn như những chú chim trong lồng đi.
Neji
nhìn quanh. Như vậy Konoha giả này thực chất là 1 dạng kết giới. Anh có thể sử
dụng Byakugan để tìm ra chỗ hổng và phá kết giới này. Dường như Hinata cũng có
suy nghĩ như anh, cô bất giác liếc mắt nhìn về những khung cảnh phía xa. Kết giới
luôn có giới hạn, nhất định sẽ có 1 nơi nó suy yếu nhất.
Kanmin
phì cười:
-Các
ngươi đang định thoát ra phải không? Không sai, kết giới này hoàn toàn có thể
phá giải. Ta chỉ quên không nói kết giới này được tạo ra bởi lão già Ebizou, ta
chỉ tự hỏi với sức của ngươi thì sẽ thoát ra cách nào?
-Ebizou-jiisama
ở cùng phe với ngươi? – Neji thốt lên, dù bị Ebizou ném vào nơi này, anh vẫn
chưa dám khẳng định vai trò của ông ta trong việc giam giữ anh cho đến lúc này.
-Còn
hơn là cùng phe, lão ấy và ta có 1 thỏa ước không thể bị phá vỡ. À còn điều này
nữa, nếu lần sau lại chiến đấu với lão già đó thì ta tự hỏi sức của cô gái mỏng
manh kia sẽ chịu được đến đâu đây? Ta nghe nói sau khi hy sinh thân mình vì người
yêu, cô dễ bị tổn thương như là cánh bướm vậy.
-Ngươi…?
Ngươi dám làm gì Hinata-sama? – Neji đẩy Hinata ra sau mình. Làm sao Kanmin có
thể biết tường tận mọi thứ như thế?
-Ngoan
ngoãn nào, mấy con chim non. Nếu các người cần thì ta sẽ ở căn phòng dành cho
khách ở hành lang bên kia. Cứ thoải mái ghé thăm nếu có nhã hứng nhé.
Neji
giận run nhìn bước chân thoải mái của Kanmin khuất dần.
Thực
sự anh và Hinata không có cách nào thoát khỏi đây sao?
Không
có cách nào sao?
No comments:
Post a Comment