Phần 112: MẮT XANH
Ngày
thứ 2 trôi qua tại Konoha, mà không, chính xác là Konoha mà Neji và Hinata đang
hiện diện. Hai người thay phiên nhau ngủ để canh gác. Sự mệt mỏi đáng lẽ ra phải
nhấn lưng họ rơi sâu vào mộng mị nhưng cái tĩnh lặng đến rợn người ở đây lại khiến
Hinata chỉ ngủ chập chờn.
Lần đầu
tiên Hinata cảm thấy sợ bóng tối như vậy. Cô đã chợt nghĩ rằng nếu không phải
vì tiếng thở của Neji còn ở bên cạnh thì cô sẽ không chịu được và nằm gục xuống
mất. Nhưng đồng thời, trong nỗi sợ hãi về tất cả những gì bí ẩn, mập mờ ấy lại
nhen lên chút gì đó của sự mãn nguyện. Hinata đã nhốt nó vào trong 1 cái hộp và
cất nó ở góc xa nhất trong lòng. Vậy mà đôi lúc nó vẫn ngoi lên và nhờ gió thổi
sự bình yên vào mái tóc cô.
Chỉ
có mình cô và Neji ở đây mà thôi.
Chẳng
còn ai nữa cả.
Không
có chuyện Tông Gia, Phân Gia. Không có Kanmin, không có nhà Hyuuga, không có bất
kì ai hay bất kì chuyện rắc rối nào. Không có tiếng phản đối nếu cô ở bên anh
quá lâu, không có tiếng gọi của trách nhiệm với Konoha chen vào và cắt đi thời
gian của 2 người.
Chỉ
có mình cô và anh mà thôi.
Thật
là ích kỷ.
Hinata
nhíu mày, nghiêng đầu qua để má chạm vào những lọn tóc buông lơi trên vai, cứ
như có người đang ở đó để xét đoán cô.
Sao
cô lại phải thế nhỉ, ở đây chỉ có Neji thôi mà.
Nếu
thực sự đây là giấc mơ thì hẳn là 1 giấc mơ quá đỗi kì lạ.
Neji
ngả vào tường, mắt nhắm nghiền, máu vẫn thấm qua băng. Ngay cả nhịp thở của anh
cũng yếu hơn bình thường.
Nắng
đã dần lên, rải những sợi chỉ vàng vắt qua kẽ lá từ lúc nào nhưng Hinata vẫn
dán chặt mắt vào người con trai ở cạnh mình.
-Anh
xanh xao quá, Neji-san…
Cô
nói khẽ, đưa ngón tay chạm nhẹ vào lọn tóc của anh, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra
từ anh.
Hinata
nhận ra mình đang phải cố gắng lắm, để không chạm vào anh nhiều hơn nữa. Cô sợ
sẽ làm anh thức giấc, cô sợ mình đã vượt quá giới hạn, cô sợ mình sẽ khiến anh
khó xử.
Cô ở
bên anh rất nhiều lần nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra mình cảm thấy ngượng
ngùng khi nghĩ đến việc đụng chạm da thịt với anh. Ở đây không có Neji Hyuuga
và Hinata Hyuuga. Ở đây chỉ có 1 thiếu nữ và 1 chàng trai mà cô yêu bằng cả tấm
lòng. Những rào cản ở cái thế giới “thực” kia chẳng khác nào như vô vàn bức tường
trong suốt, giam cầm cô khỏi anh. Cô nhìn thấy anh, mà chẳng thể nào vươn đến.
Không
phải bây giờ cô cũng đang dành cho anh tình yêu chưa biết được có ngày được đền
đáp hay không đó sao.
Người
Hinata tê nhẹ khi nghĩ đến đây, cô đã từng khóc nhiều biết chừng nào vì Naruto.
Nhưng nỗi đau khi ấy nó rõ rệt như có thể đong đếm được, như khi ngón tay bị
kim đâm và giọt máu rơi xuống. Còn cảm giác này thật mơ hồ và day dứt. Niềm vui
và cả nỗi buồn trộn lại thành màn sương bao phủ quanh cô. Từng chiếc gai của
khí lạnh xuyên qua người cô những vết đâm vô hình, khiến lưỡi cô trở nên buốt
giá nhưng đôi môi thì nóng bỏng bởi sự khao khát chìm đắm trong hạnh phúc.
Neji.
Anh
nói rằng cô quan trọng với anh vô cùng.
Vậy
anh có đang nếm trải cùng 1 thứ mà cô đang cảm nhận hay không?
Bây
giờ anh vẫn tự tin lắm, anh nghĩ anh sẽ ở bên cô lâu lắm, anh hứa như thế mà.
Nhưng
rồi cây đời sẽ lớn và gió sẽ thổi đến những nơi xa, anh cũng sẽ rời khỏi những
cành cây quen thuộc để tung cánh bay. Lúc đó liệu ở bên anh có còn là cô hay
không, hay là 1 đôi cánh khác mạnh mẽ hơn, đẹp đẽ hơn?
Hinata
cắn nhẹ môi để nén tiếng thở dài chút nữa đã rơi khỏi vòm họng.
Ngón
tay run nhẹ, muốn đặt lên khuôn mặt say ngủ của anh vô cùng.
Anh ở
bên cô như hình ảnh phản chiếu của bình yên trên mặt nước. Thật gần, nhưng ôm ấp
vào chỉ e sẽ tan đi mất.
-Em
muốn ôm anh, Neji-nii… muốn ôm anh thật chặt…
Hinata
thốt lên từng chữ, thì thầm sợ anh sẽ nghe thấy, nhưng nhấn mạnh để biết đâu đấy,
trong một giây phút lơ đãng nào, nắng sẽ gửi lời cô vào giấc mộng của anh.
---
-Xin
lỗi, tôi không làm phiền chị chứ?
Temari
đứng bật dậy khi nghe tiếng nói sau lưng. Tự bao giờ, điều này trở thành 1 phản
xạ vô điều kiện mỗi khi cô đối diện với anh.
-Kazekage-sama,
xin cứ tự nhiên.
Gaara
chậm rãi tiến vào căn phòng to lớn với những cuộn sách và giấy chi chít chữ về
các loại jutsu nằm vương vãi xung quanh. Temari dường như đã rất bận rộn từ khi
con đường ngầm vào núi kia bị sập.
Gaara
giờ đã thực sự là 1 chàng trai trưởng thành. Anh quay lại, giọng nói dường như
mềm đi đôi chút khi nhìn vào đôi mắt ánh xanh của cô gái phía sau.
-Nara,
vị khách từ Konoha, không có ở đây sao?
-Thưa
không.
Kazekage
ngồi xuống chiếc ghế gần nhất. Anh chậm rãi nhìn quanh nhưng không phải để đọc
thứ gì cả, ánh mắt lướt dần lên Temari. Có lẽ nào anh muốn ngồi xuống để tầm
nhìn của mình thấp hơn so với Temari – người chị mà anh chưa bao giờ gọi bằng từ
ngữ cung kính?
-Temari,
Tôi được báo rằng suốt 1 năm qua, thời gian chị và anh ta càng lúc càng gần gũi
nhau hơn.
Dù giọng
nói của Gaara không thể hiện bất cứ tình cảm nào, trống ngực Temari kêu lên 1
tiếng “thịch” vang vọng, lực mạnh đến nỗi như muốn đẩy cô ngã ngửa xuống đất.
Cô siết tay lại, trả lời bằng cách cứng rắn và khô khan – như một tảng đá - mà
cô không nhận ra mình đã luôn mang nó theo từ lúc nào:
-Ý
sama là sao?
- Tại
cuộc thi lên Chuunin khi đó tôi cũng đã theo dõi cách Shikamaru thi đấu. Cũng
chẳng biết vô tình hay cố tình mà những nhiệm vụ nổi tiếng nhất của Konoha
trong những năm sau đó đều ít nhiều có sự tham dự của anh ta. Chúng ta có nhiều
người bạn tốt ở Konoha và đã từng cùng nhau sát cánh chiến đấu. Nhưng hiện giờ
tình hình ở Konoha rất phức tạp, nhất là với quyết định phải làm gì với Sasuke.
Tôi biết chị và Nara rất gần gũi với nhau. Vậy nên nếu phải lựa chọn, chị biết
đấy, tình cảm luôn khiến người ta lung lạc và không biết phải nghe theo bên nào…
-Kazekage-sama,
giữa tôi và Shikamaru đã và sẽ không có thứ gì vượt hơn mối quan hệ hợp tác có
lợi cho cả 2 bên.
Thấy
Kage vẫn không đáp trả chút nào, Temari càng cảm thấy cần khẳng định lại những
gì đã nói:
-Kazekage-sama
nghĩ tôi sẽ bị Shikamaru của Konoha chiêu dụ sao? Thằng nhóc con đó?
-Thật
vậy sao? – Gaara liếc nhìn Temari, những sợi tóc nâu lòa xòa che đi chữ Ái trên
trán. Anh vẫn giữ vẻ bình thản của mình, tố chất của một người lãnh đạo – chị
biết tại sao nội bộ của Kumo vẫn còn lục đục với Konoha đến tận bây giờ chứ?
Cách đây gần 20 năm có 1 S-nin của Kumo đã bỏ làng để kết hôn với 1 người ở
Konoha. Vì vai trò của S-nin đó quá quan trọng trong Kumo cho nên cả 2 làng đã
nghi kị và không ngừng triệt hạ lẫn nhau.
-Sama
muốn nhắc lại câu chuyện mà Chiyo-baasama đã kể? Không phải là trận chiến ngầm
mà đã kết thúc bằng việc bên Konoha phải thí mạng 1 người ở 1 gia tộc lớn sao?
-Phải,
có điều Chiyo-baasama chưa kể hết cho chị, rằng người bị thí mạng đó không ai
khác chính là người mà S-nin kia đã kết hôn. Nói cách khác, bên Kumo đã đuổi
cùng giết tận! Khi mang trọng trách quá lớn trên vai, một người sẽ bị ràng buộc
ở mảnh đất họ đã sinh ra. Và nếu điều tương tự xảy đến với làng chúng ta, thì…
Temari
sững người. Một dòng điện giật ngược từ cổ xuống lưng. Nhưng có lẽ nào 1 tảng
đá lại thể hiện sự nao núng của mình ra được. Cô hơi nhíu mày, giọng nói có
chút thờ ơ không biết lẩy được ở đâu:
-Vậy giờ
Kazekage-sama đến chỉ để kể cho tôi chuyện này?
-Đó
là chuyện Chiyo-baasama muốn nói với chị nhưng đã không có cơ hội. Còn điều mà
tôi muốn nói…
Gaara
đứng dậy, đi ngang qua vai Temari, đôi mắt xanh của anh nhìn về khoảng không vô
định phía trước, 1 khoảng không chứa đựng tâm hồn riêng mà anh không dễ dàng để
lộ.
-…tôi
muốn nói rằng nếu thực sự điều đó xảy ra với chị, thì hãy bỏ chạy, cao chạy xa
bay, chạy thật xa đến nơi mà không ai có thể bắt được!
Temari
ngỡ ngàng đến nỗi cô suýt thốt ra những từ không phải phép tắc thông thường,
nhưng trước khi cô kịp nói gì thì Gaara đã vụt biến mất. Chỉ còn lại cô, cũng
đang nhìn vào khoảng không phía xa.
Hãy
chạy thật xa…?
Cô là
người duy nhất trong gia đình chia sẻ ánh mắt xanh của người em trai, liệu cô
có thể nhìn vào nơi mà anh đã nhìn hay không?
Lọn
tóc vàng bên vai bị gió thổi đu đưa, luồng gió nóng đang phà vào trái tim lặng
ngắt những ôm ấp rực rỡ của mùa hè không dứt. Hãy cứ là 1 cánh rừng băng giá và
chờ cho đến lúc tia nắng mặt trời của mình xuất hiện. Sự chờ đợi có thể rất
lâu, và mùa đông đôi lúc tưởng chừng như là mãi mãi. Nhưng khi những mảng băng
từ từ tan đi thành nước và chồi non bắt đầu xòe tán lá xanh ngắt ra, rung rinh
vươn lên cao thì lúc ấy khoảng thời gian lạnh băng đã qua chợt chỉ tồn tại như
là 1 thoáng chốc.
Temari
bật ra 1 tiếng cười thật nhẹ.
Nhưng
bờ môi cô thì đắng chát.
Nếu
như…
Nếu
như cô không sinh ra ở vùng đất này, nếu như cô không phải là phụ tá của Kazekage,
nếu như cô không phải là shinobi…
Nếu,
và nếu.
Nhưng
sự thật thì vẫn là sự thật. Cô đâu phải không biết mình ở đâu, cô đâu phải
không biết trái tim mình cảm thấy điều gì.
Khóe
môi hồng lại nhếch lên 1 chút.
Temari
tắt đèn và trở về phòng. Vẫn căn phòng trống hoắc cứ như ở đó không có ai sinh
sống.
Cách
đây thật lâu, cũng có 1 người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ở ngôi làng này. Người
con gái đó kết hôn cùng Kazekage và hạ sinh đứa con trai út mặc dù biết sẽ phải
đánh đổi bằng mạng sống của mình. Đứa con ấy lớn lên và trở thành Kazekage thế
hệ kế tiếp.
Đó
không phải cũng là 1 sự lựa chọn sao?
Chiếc
khăn còn nhăn đang được nhét chặt trong túi áo.
Và
trên nóc tủ cao là 1 bức ảnh phủ bụi thời gian, với hình của người phụ nữ mắt
xanh xa xôi của năm ấy…
Đôi mắt
xanh.
Nhìn
vào khoảng không.
Và đã
thấy điều gì?
No comments:
Post a Comment