Phần 91: SÓNG CỒN
-Dạ
vâng…là…con ạ - Hinata luống cuống đáp.
-Có
gì không?
-Con…con
đến để thông báo cho cha là con đã đi đặt rượu cho lễ Lập Đông rồi ạ.
-Ừm,
làm việc tốt lắm Hinata. Neji, cháu có thể lui.
Cánh
cửa mở ra, vang lên tiếng động khô khốc. Neji những tưởng sẽ nhận được nụ cười
chào mừng của Hinata. Nhưng cô cúi gằm mặt xuống, đi ngang qua anh trong im lặng.
Không cần nói thêm, anh cũng đoán có gì đó không ổn. Anh cất tiếng nhưng rõ
ràng Hinata thậm chí không muốn nhìn thấy anh chứ đừng nói bắt chuyện.
Tiếng
gọi của Neji rơi tụt lại phía sau, lạc lõng.
Cánh
tay đưa lên định níu lấy cô hạ xuống.
Hinata
bước thật nhanh, dù cô không hiểu tại sao mình lại né tránh cái nhìn của Neji. Cô…cô
không muốn nói chuyện với anh, cô thậm chí không muốn thấy anh.
Nhưng…tại
sao?
Ngồi
phệt xuống bậc thềm khi nãy, Hinata chậm chạp ngước đôi mắt tròn lên nhìn xoáy
vào mái vòm vô tận trắng đục trên cao. Rỗng không. Bất giác, nhói lên trong
lòng, cô cũng cảm thấy trong mình có 1 khoảng trống như vậy. 1 khoảng trống hun
hút.
Cô
cố gắng thở, nhưng hơi thở cũng trở nên cực nhọc khó giải thích. Neji? Kết hôn
ư? Tại sao cô lại phải khó chịu về chuyện đó như thế này? Chẳng phải chính cô
cũng mong anh sẽ thoát khỏi cái kiếp người hầu của kẻ khác sao? Nếu anh kết
hôn, anh sẽ có gia đình riêng và chẳng lẽ nào lại có người bắt cả nhà anh phải
hầu hạ cho cô cả. Không phải cô luôn muốn vậy sao?
Vậy
tại sao không khí trở nên héo hắt đến thế?
À
phải rồi, vì anh không chịu nói cho cô biết rằng anh có ý trung nhân. Ngay cả
Shikamaru cũng biết mà cô thì không. Cô cứ tưởng mình thân với anh như vậy, thậm
chí còn gọi anh là niisan mà anh thì vẫn coi cô như người lạ. Có lẽ cảm giác
thân quen cô thấy chỉ là ảo ảnh, hoặc là do cô tự tưởng tượng ra mà thôi, phải không?
Hàng
lông mi trĩu xuống vì 1 sức nặng vô hình. Hinata đặt tay lên bậc gỗ, run run chạm
vào nơi Neji và cô vừa ngồi cách đây không lâu.
Giá
như… thời gian có thể quay trở lại…
Cho
riêng cô thôi, giá như lúc nào anh cũng ở bên cô.
Giá
như anh đừng che dấu cô điều gì cả.
Giá
như sự quan tâm anh dành cho cô nhiều như những gì cô nghĩ.
Không
phải anh không quan tâm tới cô, nhưng rõ ràng nỗi niềm ấy được sẻ chia cho người
khác nữa. Bất chấp anh đã hứa rằng sẽ luôn ở bên cô, thậm chí còn bảo sẽ trung
thành với cô, rồi còn đảm bảo 5 lần 7 lượt rằng đó là ý nguyện của anh nữa.
Không
phải anh không chăm sóc cho cô, mà sự ân cần ấy hẳn còn dành cho người khác nữa.
Không
phải anh không mở lòng với cô, mà khía cạnh ấy của anh còn có 1 người khác nữa
thấy.
Tất
cả những gì tốt đẹp Neji dành cho cô, đều có 1 người nào đó cũng nhận lấy những
điều tương tự.
Tại
sao, sao lại có thêm 1 người nữa chứ?
À,
nhưng… nhưng nếu anh yêu 1 người khác thì nào có liên quan gì đến chuyện của
nhà Hyuuga?
Giá
như cô đừng nói rằng cô không muốn anh trở thành gia nhân của mình, có lẽ anh sẽ
yên vị ở vị trí đó chăng…?
Hinata
đột nhiên thở mạnh, tìm cách xoá đi thứ suy nghĩ cực đoan và ích kỉ đó trong đầu.
Sao cô lại có thể nghĩ thế? Neji đã lớn rồi và có người yêu cũng là chuyện thường
mà thôi. Nếu anh ấy muốn kết hôn thì cũng là điều dễ hiểu mà. Cô đâu thể giữ
anh mãi mãi được. Cả 2 đều không còn là trẻ con nữa. Rồi thì mỗi người phải đi
trên con đường của riêng mình mà thôi.
Tất
cả sẽ tiếp diễn như thế thôi.
Nhưng
mà…
Nhưng…
Giá
như…
Hinata
lại giật nảy mình, tự xấu hổ khi thấy mình bỗng chốc trở nên toan tính và nhỏ mọn
vô cùng, nhỏ mọn với chính người cô luôn yêu kính. Cô nắm chặt tay lại, cố hết
sức nghĩ về những thứ khác. Nghĩ về thứ gì bây giờ? À đúng rồi, về lễ Lập Đông
sắp tới. Không biết nhà cửa sẽ trang hoàng lại thế nào đây? Liệu có ai bị điều
đi làm nhiệm vụ không nhỉ? Hohato-san dạo này rất ít về nhà. Neji thì đã ở nhà
rồi…
-Ôi
không, mình lại nghĩ đến Neji-niisan nữa rồi – Hinata nói như rên rỉ, gục đầu
xuống đầy thiểu não. Giờ mà tuyết có rơi dày thêm nữa cũng chẳng khiến cô thấy
khá hơn.
Cô
càng cố đẩy ra thì những hình ảnh về Neji lại càng ào tới như cơn sóng dữ đập vỡ
mảnh đê mềm yếu và cứ thế nuốt chửng bất cứ thứ gì nó gặp, phủ tất cả bằng cơ
man lời nói, hành động đã ghi đậm trong kí ức. Ngay cả ngọn hải đăng cao vợi
mang tên “ý chí” cũng sắp bị nhấn chìm trong vô vọng. Hinata cắn chặt môi, lấy
hết sức ngăn không cho những đợt nước nặng nề ấy tràn lên trên.
Những
hình ảnh của quá khứ bỗng dồn nén lại, thét gào tiếng gọi muốn được bật lên.
Chúng đè lên ngực cô, xô đẩy nhau để có thể thoát ra khỏi cuống họng.
Nghẹn
đắng.
Từng
ngón tay của Hinata bấu chặt vào nhau, cố gắng dìm xuống những cảm xúc đang ập
tới.
Tại
sao, tại sao bây giờ cái tên Neji bỗng trở nên gai góc hơn, nặng nề hơn?
Và…
…đau
hơn?
-Hinata-sama…-
Kou-san gọi nhẹ, tiến đến bên cô.
-Kou-san?
– giọng Hinata lạc hẳn đi, thậm chí cô không muốn nói, sợ những gì mình muốn
nén xuống lại trào tới.
Kou
khoác vào vai cô 1 chiếc áo, nở 1 nụ cười khuyên nhủ:
-Neji
lo sama ở ngoài trời lạnh, nhờ tôi đến khuyên sama nên vào phòng. Chắc
Hinata-sama vẫn còn ngại thái độ lạnh lùng của Neji khi nãy phải không? Cậu ta
chắc hối hận lắm rồi, sama đừng giận nữa. Cậu ta chỉ lo lắng cho sama thôi mà.
Và
nếu như Kou chỉ nghĩ đơn giản rằng tất cả những gì diễn ra giữa 2 người trẻ tuổi
này là 1 cuộc hờn dỗi vặt, niềm tin đó càng được khẳng định khi Hinata bỗng nấc
lên, dòng nước mắt bị chẹn đâu đó trong họng ùa ra trải dài xuống đôi gò má.
Nhưng
Kou không hiểu, rằng Hinata không khóc vì những lời làm cô phật ý.
Hàng
rào yếu ớt đã sụp đổ dưới những cuộn sóng trào dâng.
Tất
cả kỉ niệm với Neji đã đánh gục sự can đảm cuối cùng.
Kẹo: đọc chap này mà em cảm tưởng như mình sống trong thế giới cảm xúc của Hinata ấy :< lúc Hin khóc tự dưng mắt em cũng rưng rưng mà chẳng hiểu vì sao, lòng cũng quặn lại một tẹo :< Thương Hin cực kì luôn, sao đi đâu cũng phải khổ thế này...
ReplyDeleteCảm xúc của Hin đã đi được một chặng đường dài và có lẽ nó đã được xác định từ giây phút này hohoho=)) hin chỉ yêu neji mà thôi \m/ *múa may* ôi em chờ đợi giây phút cả hai nhận ra tình cảm từ lâu lắm rồi *chấm nước mắt*
còn vụ cưới xin kia em cũng ko thể đoán nhưng yêu nhau kiểu hai đứa này cứ phải cho chúng nó khổ dài dài :D yêu thương NejiHina quá :<<
không ngày nào là em không bật máy check chap mới :<<< mà chị đã có editor mới chưa vậy :D
ha,I'm back =)
ReplyDeleteLâu rồi không gặp chị,cũng lâu rồi không thấy cá :">
Cách viết của chị càng ngày càng lên tay hơn rồi,em thật là hâm hộ quá đi.
Hinata khóc rồi.Em cũng không biết nên tưởng tượng cảnh cô ấy khóc ra làm sao nữa.Theo em nhớ thì trong nguyên tác Hinata chưa bao giờ khóc thì phải.Nhìn có vẻ yếu đuối thế mà lại kiên cường hơn lắm người.Ha,đến giờ thì cảm xúc của NeHin cũng rõ ràng hơn chút rồi,cuối cùng em cũng đợi được đến ngày này, ^^~
mấy hôm nay em đang gắng tìm fanfic của Gaara mà không được,buồn ơi là sầu :<,không biết chị có hứng thú với nhân vật này không nhỉ?
à,vụ beta,nếu được thì em xin một chân giúp việc chị nhé <3
@TvD: email chị nhé em :x
ReplyDelete@Kẹo: em dễ xúc động quá nhỉ (ơ mà cảnh đó chị cũng mong nó gây xúc động được cho tất cả người đọc xD) xin lỗi đã để các em đợi lâu :( lần này chị sẽ đền bù 1 lèo 4 chap nhé :P